SỨ
ĐIỆP CỦA ĐỨC THÁNH CHA PHANXICÔ
NHÂN NGÀY THẾ
GIỚI CẦU NGUYỆN CHO ƠN GỌI THÁNH HIẾN
NGÀY 17 THÁNG 04
NĂM 2016
Anh chị em thân mến,
Tôi đang rất hi vọng trong
suốt Năm Thánh Ngoại thường Lòng Thương Xót này, tất cả những ai đã chịu Phép
Rửa đều trải nghiệm được niềm vui thuộc về Giáo Hội và tái khám phá ơn gọi Kitô
hữu, là ơn gọi được sinh ra trong Dân Chúa, và đây là ân ban của lòng thương
xót. Giáo hội là nhà của lòng thương xót và là “mảnh đất” để ơn gọi đâm rễ, phát triển
và trổ sinh hoa trái.
Vì lý do này, nhân dịp 53
năm, ngày Thế Giới Cầu
Nguyện Cho Ơn Gọi, tôi mời gọi tất cả các tín hữu suy ngẫm về cộng
đoàn tông đồ, và cám ơn vai trò của cộng đoàn này trong hành trình ơn gọi của
mỗi người. Trong Ân Xá của Năm thánh Ngoại thường Lòng Thương Xót, tôi tưởng
nhớ lại lời của Thánh Beda Khả kính, mô tả ơn gọi của thánh Matthêu: “Miserando atque eligendo” [Xót
thương và kêu gọi]. Hành động đầy lòng thương xót của Thiên Chúa
tha thứ tội lỗi chúng ta và dẫn chúng ta bước vào đời sống mới hình thành trong
lời mời gọi làm môn đệ và thực thi sứ vụ. Mỗi ơn gọi trong Giáo hội bắt nguồn
từ khóe nhìn đầy thương xót của Chúa Giêsu. Đối thoại và ơn gọi là hai mặt của
cùng vấn đề, và tiếp tục duy trì sự hiệp thông trong suốt đời sống tông đồ.
Trong Tông huấn Loan Báo
Tin Mừng, chân phúc Phaolô VI mô tả những bước khác nhau trong việc Phúc Âm
hóa. Một trong những bước này là thuộc về cộng đoàn Kitô hữu, là cộng đoàn mà
chúng ta nhận được nhân chứng đức tin đầu tiên và công bố lòng thương xót của
Thiên Chúa.[1] Áp dụng
vào cộng đoàn Kitô hữu mang đến sự phong phú trong đời sống Giáo hội, đặc biệt
là các bí tích. Thực vậy, Hội Thánh không chỉ là một nơi chúng ta tin, nhưng
còn là một đối tượng của đức tin, vì lý do này mà chúng ta tuyên xưng trong
Kinh Tin Kính: “Tôi
tin Hội Thánh”.
Lời mời gọi của Thiên Chúa đến với chúng ta qua
các phương tiện của hòa giải là cộng đoàn. Thiên Chúa mời gọi chúng ta trở nên
chi thể của Hội Thánh, và sau khi chúng ta đạt đến độ trưởng thành nhất định,
Ngài ban cho chúng ta một ơn gọi đặc biệt. Hành trình ơn gọi được thực hiện
cùng với các anh chị em, những người mà Chúa lôi kéo đến với chúng ta: Đó là
cùng một ơn kêu gọi. Sự năng động của Giáo Hội trong lời kêu gọi là liều thuốc
giải cho sự vô cảm và chủ nghĩa cá nhân. Nó thiết lập sự hiệp thông trong đó sự
vô cảm bị tình yêu thương đánh bại, bởi vì nó đòi hỏi chúng ta vượt qua khỏi bản
thân và đặt cuộc sống chúng ta vào kế hoạch của Thiên Chúa, ôm lấy hoàn cảnh lịch
sử của dân thánh Người.
Trong ngày đặc biệt cầu
nguyện cho ơn gọi này, tôi khẩn thiết tất cả các tín hữu đảm nhận trách nhiệm
quan tâm và biện phân ơn gọi. Khi các tông đồ tìm kiếm người thay thế cho Giuda
Iscariot, Thánh Phêrô đưa ra 120 anh em (x.
Cv 1:15) để chọn ra 7 phó tế, một nhóm các môn đệ được tập
hợp (x. 6:2).
Thánh Phaolô đưa cho Titô tiêu chí cho việc chọn lựa tông đồ (x. Tt 1:5-9). Ngày nay
vẫn vậy, cộng đồng Kitô hữu luôn hiện diện trong việc biện phân ơn gọi, trong
việc đào tạo và sự bền đỗ của các ơn gọi.[2]
Ơn gọi được nảy sinh ngay
trong lòng Giáo Hội. Từ khoảnh khắc một ơn gọi bắt đầu trở nên rõ ràng, ơn gọi
ấy cần phải có “cảm
thức” về Giáo hội. Không ai được kêu gọi để dành riêng cho một
vùng riêng biệt, hay cho một nhóm hoặc một phong trào nhưng là dành cho Giáo
hội và thế giới. “Một
dấu hiệu chắc chắn về đặc sủng đích thực là đặc tính giáo hội của nó, khả năng
nó kết hợp hài hòa với đời sống dân thánh trung thành của Thiên Chúa vì lợi ích
chung của mọi người”.[3] Trong sự
đáp trả lời mời gọi này, người trẻ nhìn thấy chân trời Giáo Hội mở rộng; họ có
thể xem xét những đặc sủng khác nhau và thực hiện nhận thức khách quan hơn.
Theo cách này, cộng đoàn trở thành nhà và gia đình cho ơn gọi sinh ra. Các ứng
viên suy niệm về cộng đoàn hoán cải như là một yếu tố cần thiết cho tương lai
của họ. Họ học để hiểu và yêu thương anh chị em, những người theo những đường
hướng khác họ; và chính những điều này làm tăng thêm sức mạnh mỗi người trong
sự hiệp thông mà họ chia sẻ.
Ơn gọi lớn lên trong lòng
Giáo Hội. Trong quá trình đào tạo, cá ứng viên với những ơn gọi khác nhau cần
học hỏi kiến thức về cộng đoàn Giáo Hội, vượt qua những giới hạn lúc đầu. Để
khi kết thúc, họ nên cùng nhau thực hiện những trải nghiệm tông đồ với những
thành viên khác của cộng đoàn, chẳng hạn như: cùng theo một khóa giáo lý, trao
đổi các thông điệp Giáo Hội, gặp gỡ liên hội dòng, chia sẻ trải nghiệm việc
truyền giáo tại các vùng ngoại vi, chia sẻ đời sống tu viện, khám phá nguy cơ
đưa đến cám dỗ; liên hệ với các vị thừa sai để đào sâu hơn về sứ vụ đến với
muôn dân; và trong cộng đoàn các linh mục giáo phận, để đi sâu vào kinh nghiệm
đời sống mục vụ giáo xứ và giáo phận. Đối với những ai đã sẵn sàng cho việc đào
tạo, cộng đoàn Giáo Hội luôn là môi trường đào tạo cơ bản.
Giáo Hội công nhận ơn kêu
gọi. Sau khi cam kết, hành trình ơn gọi của chúng ta trong Giáo Hội không phải
đã hết, nhưng tiếp tục trong sự sẵn sàng phục vụ, bền chì và tiếp tục tiến
trình đào tạo. Những người sống đời thánh hiến sẵn sàng phục vụ Giáo Hội khi
cần. Sứ mệnh của Phaolô và Barnaba là ví dụ của việc sẵn sàng phục vụ này. Được
Chúa Thánh Thần và cộng đồng Antioch (x.
Cv 13,1-4) sai đi làm sứ vụ, họ quay trở lại và mô tả những gì
Thiên Chúa đã làm thông qua họ (x.
14:27). Những nhà truyền giáo được cộng đoàn Kitô hữu đồng hành và
công nhận, và cộng đoàn này vẫn luôn là một điểm quan trọng như mảnh đất quê
hương hữu hình bảo vệ tất cả những ai trên hành trình hướng đến cuộc sống vĩnh
cửu.
Trong số những người hoạt
động mục vụ, các linh mục đặc biệt quan trọng. Trong sứ vụ, họ sống trọn vẹn
Lời của Chúa Giêsu, “Ta
là cổng chuồng chiên […] Ta là mục tử nhân lành” (Ga 10:7,11). Chăm
sóc mục vụ ơn gọi là một phần căn bản trong sứ vụ của họ. Linh mục đồng hành
với những ai có ý muốn theo ơn gọi, cũng như những ai đã tận hiến cuộc đời phục
vụ Thiên Chúa và cộng đoàn.
Tất cả
các tín hữu được mời gọi đánh giá cao sự năng động của ơn gọi để các cộng đoàn
tín hữu có thể trở nên, sau gương mẫu của Rất Thánh Đồng Trinh Maria, như cung
lòng người mẹ chào đón ân ban của Chúa Thánh Thần (x. Lc 1:35-38). Tình mẫu
tử của Giáo Hội thể hiện trong lời cầu nguyện liên lỉ cho ơn gọi và công cuộc
giáo dục, đồng hành với tất cả những ai nhận thức ra được ơn kêu gọi của Chúa.
Tình mẫu tử này cũng được thể hiện qua việc lựa chọn kỹ càng những ứng viên cho
chức thánh và cho đời sống thánh hiến. Cuối cùng, Giáo Hội là mẹ của ơn gọi
trong việc tiếp tục nâng đỡ những ai đã tân hiến đời mình để phục vụ người
khác.
Chúng ta
cầu xin Chúa ban cho tất cả những ai đang trong hành trình ơn gọi có một cảm
thức sâu sắc mình thuộc về Giáo Hội; và xin Chúa Thánh Thần tăng thêm sức mạnh
cho các Mục tử, và tất cả các tín hữu, một cảm nhận sâu hơn về sự hiệp thông,
sự biện phân và tình phụ mẫu thiêng liêng.
Lạy Cha
của lòng thương xót, Người đã trao ban Con Một của Người là Đấng Cứu Độ và tăng
thêm sức mạnh Thánh Thần cho chúng con, ban cho chúng con những cộng đoàn Kitô
hữu sống động, sốt sắng và vui tươi trong tình huynh đệ, và nuôi dưỡng người
trẻ ước muốn thánh hiến bản thân cho Người và cho công cuộc Phúc Âm hóa. Xin
gìn giữ và duy trì những cộng đoàn này trong lời cam kết hiến dâng ơn gọi thích
hợp và những phương cách tiến tới trong đời sống thánh hiến của mỗi người. Xin
ban cho chúng con sự khôn ngoan cần thiết cho ơn gọi để trong mọi sự, lòng nhân
từ tuyệt hảo của Người được tỏa sáng. Xin Đức Maria, Mẹ Chúa Giêsu làm trung gian
hòa giải cho mỗi cộng đoàn Kitô hữu nhờ đó được trổ sinh hoa trái Thánh Thần,
là nguồn ơn gọi thực sự cho việc phục vụ dân thánh Chúa.
Ban hành tại Vatican,
cạnh Đền Thờ Thánh Phêrô,
Ngày 29 tháng 11 năm
2015, Chúa Nhật thứ I Mùa Vọng.
Phan-xi-cô.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét