Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2014

Giáo lý ĐTC Phanxicô - Giáo Hội (1)

Điều kiện để tham gia Giáo Hội?
Tin tưởng vào Thiên Chúa

Bài giáo lý ngày 18 tháng 6 năm 2014 (toàn văn)

Rôma – 18/6/2014 (Zenit.org)

Giáo Hội, chính là dân mà Thiên Chúa đã hình thành "với tất cả những người nghe theo Lời Người và cất bước lên đường, tin tưởng vào Người. Đó là điều kiện duy nhất: tin tưởng vào Thiên Chúa. Nếu bạn tin tưởng vào Thiên Chúa, nếu bạn nghe lời Người và cất bước lên đường, đó chính là Giáo Hội", Đức Giáo Hoàng Phanxicô giải thích.
Ngài cũng nhắc rằng Giáo Hội không thể thu gọn vào "các linh mục, các giám mục, hay Vatican… Những đấng bậc đó đều là thành phần của Giáo Hội, nhưng Giáo Hội, chính là tất cả chúng ta, cùng một gia đình, cùng một người mẹ".
Đức Giáo Hoàng đã khởi đầu một loạt bài giáo lý mới về Giáo Hội, trong buổi triều kiến chung ngày thứ Tư 18/6/2014 này trên quảng trường Thánh Phêrô.
Trong Giáo Hội, ngài nhấn mạnh, "tình tyêu thương của Thiên Chúa đi trước hết, Thiên Chúa luôn là đứng đầu… Khi chúng ta tới, Người chờ đợi chúng ta, Người kêu gọi chúng ta, Người làm cho chúng ta bước đi". Kể cả đối với "kẻ đại tội nhân", Đức Giáo Hoàng xác quyết: "Người còn chờ đợi bạn nhiều hơn nữa và Người chờ đợi bạn với nhiều yêu thương, bởi Người đứng đầu".
"Là Giáo Hội, chính là cảm thấy mình ở trong bàn tay Thiên Chúa, là Cha yêu thương chúng ta, vuốt ve chúng ta, chờ đợi chúng ta, làm cho chúng ta cảm nhận được lòng dịu hiền của Người", ngài nói tiếp, và nhắc nhở rằng từ thời ông Abraham, Thiên Chúa muốn "hình thành một dân tộc được chúc phúc bởi tình yêu thương của Người và mang lại cho tất cả mọi dân tộc trên trái đất sự chúc phúc của Người".

A.K.
Bài giáo lý của Đức Giáo Hoàng Phanxicô
Thân chào quý anh chị em!
Và tôi ngợi khen anh chị em, bởi vì anh chị em đã can đảm, với thời tiết này, không biết có mưa hay không… Hoan hô! Chúng ta hãy hy vọng là chúng ta sẽ kết thúc buổi triều kiến không có mưa, cầu mong Chúa thương xót chúng ta!
Hôm nay, tôi khởi sự một chuỗi bài giáo lý về Giáo Hội. Cũng giống như một đứa con nói về chính bà mẹ của mình, về chính gia đình của mình. Nói về Giáo Hội, chính là nói về mẹ chúng ta, gia đình chúng ta. Quả vậy, Giáo Hội không phải một cơ chế có mục đích nhằm cho chính mình, cũng không phải là một hội đoàn tư nhân, một tổ chức phi chính phủ (NGO), và cũng cần phải hạn chế việc thu hẹp nhãn quan của mình vào những thành phần của giáo sĩ hay vào Vatican… "Giáo Hội suy nghĩ…". Nhưng Giáo Hội, là tất cả chúng ta! "- Cha muốn nói tới ai vậy? – Không, các linh mục…". À, các linh mục là những thành viên của Giáo Hội, nhưng Giáo Hội, chính là tất cả chúng ta! Chúng ta đừng thu hẹp Giáo Hội vào các linh mục, các giám mục, hay Vatican… Tất cả các vị đó đều thuộc Giáo Hội, nhưng Giáo Hội, chính là tất cả chúng ta, cùng một gia đình, cùng một bà mẹ. Và Giáo Hội là một thực tế rộng lớn hơn nhiều, mở ra cho toàn thể nhân loại chứ không sinh ra trong một phòng thí nghiệm, Giáo Hội không sinh ra trong một phòng thí nghiệm, Giáo Hội không bỗng dưng sinh ra. Giáo Hội được Chúa Giêsu dựng lên, nhưng chính là dân tộc với một lịch sử lâu đời sau lưng và một sự chuẩn bị vốn đã khởi sự rất lâu trước cả Đức Kitô nữa.

1. Người ta đã tìm thấy lịch sử, hay đúng hơn là "tiền sử", của Giáo Hội trong những trang của Cựu Ước. Chúng ta đã nghe trong Sách Sáng Thế: Thiên Chúa đã chọn ông Abraham, tổ phụ chúng ta trong đức tin, và đã yêu cầu ông ra đi, bỏ lại quê hương để tới một miền đất khác mà Người sẽ chỉ cho ông (x. St 12, 1-9). Và ơn gọi này, Thiên Chúa không chỉ kêu một mình cá nhân ông Abraham, mà ngay từ đầu, Người đã gắn liền gia đình, họ hàng và tất cả những người giúp việc trong nhà ông. Sau đó, khi đã lên đường, - phải, chính như thế đó mà Giáo Hội đã bắt đầu cuộc lữ hành-, Thiên Chúa sẽ mở rộng ra nữa chân trời của ông Abraham và ban đầy phép lành của Người cho ông, hứa với ông một hậu duệ đầy đàn như sao trên trời và như cát dưới biển. Sự kiện quan trọng đầu tiên chính là điều này: bắt đầu bằng ông Abraham, Thiên Chúa hình thành một sắc dân để dân này mang ơn chúc lành của Người đến cho mọi gia đình trên mặt đất. Và Chúa Giêsu đã sinh ra giữa sắc dân này. Chính Thiên Chúa đã làm nên dân này, lịch sử này, Giáo Hội lữ hành, và Chúa Giêsu sinh ra nơi đó, trong dân này.
2. Một yếu tố thứ nhì: không phải ông Abraham đã dựng lên một dân tộc, mà chính Thiên Chúa đã ban sự sống cho dân này. Thường thường thì con người hay tìm đến thần linh để lấp đầy những khoảng cách và để cầu xin sự giúp đỡ và che chở. Thiên hạ phải đi cầu thần linh. Nhưng trái lại, trong trường hợp ở đây [dân Chúa], người ta thấy một chuyền chưa từng nghe qua: chính đích thân Thiên Chúa đã khởi xướng. Chúng ta hãy nghe đây: chính đích thân Thiên Chúa đã gõ cửa nhà ông Abraham và phán với ông rằng: Người hãy ra đi, hãy rời đất này, bắt đầu cuộc lữ hành và Ta sẽ làm cho người thành một dân tộc lớn. Và đó là khởi đầu của Giáo Hội và Chúa Giêsu đã sinh ra trong dân này. Thiên Chúa chủ xướng và phán bảo con người, dựng lên một mối liên lạc và quan hệ mới với Người. "-Nhưng, thưa cha, việc đó xẩy ra như thế nào? Thiên Chúa có phán dạy cho chúng ta không? – Có. – Và chúng ta, chúng ta có thể thưa với Thiên Chúa được không? - Được. – Nhưng chúng ta có thể có được một cuộc đàm thoại với Thiên Chúa không? – Được". Cái đó gọi là cầu nguyện, nhưng chính Thiên Chúa đã dựng lên điều đó từ lúc sơ khai. Như thế Thiên Chúa đã hình thành một dân tộc với tất ca những ai nghe theo Lời Người và bước đi theo Người, tin tưởng vào Người. Đó là điều kiện duy nhất: tin tưởng vào Thiên Chúa. Nếu bạn tin tưởng vào Thiên Chúa, nếu bạn nghe theo Lời Người và bước đi trên đường lữ hành, đó là kiến tạo Giáo Hội". Tình yêu thương của Thiên Chúa đi trước mọi sự. Thiên Chúa luôn đứng đầu, Người tới trước chúng ta, người đi trước chúng ta. Tiên tri Isaia, hay Giêrêmia, tôi không nhớ rõ, đã nói rằng Thiên Chúa như một đóa hoa cây hạnh, bởi vì đó là cây đầu tiên trổ hoa vào mùa xuân. Để nói rằng Thiên Chúa luôn mãi nở hoa trước chúng ta. Khi chúng ta tới, Người chờ đón chúng ta, Người cất tiếng gọi chúng ta, Người dắt chúng ta bước đi. Người luôn mãi đi trước so với chúng ta. Và điều này gọi là tình yêu thương, bởi vì Thiên Chúa luôn mãi chờ đón chúng ta. "- Nhưng, thưa cha, con không tin điều này, vì thưa cha, nếu cha biết, cuộc đời con thật sự chẳng đẹp đẽ gì, làm sao con có thể tin được rằng Thiên Chúa chờ đón con? - Thiên Chúa đợi con đó. Và nếu con là một kẻ đại tội lỗi, Người còn đợi con nhiều hơn nữa và Người đợi con với nhiều tình yêu thương, bởi vì Người đứng đầu. Chính điều đó, vẻ đẹp của Giáo Hội đã dẫn đưa chúng ta đến với vị Thiên Chúa đó đang đợi chờ chúng ta. Ông Abreaham đi trước chúng ta, và ông Ađam cũng đã đi trước chúng ta.
3. Ông Abraham và những người của ông đã nghe tiếng gọi của Thiên Chúa và đã lên đường, mặc dù họ không biết rõ Thiên Chúa này là Đấng nào và Người muốn đưa họ đi đâu. Thật vậy, bởi vì ông Abraham đã lên đường và tin tưởng vào Thiên Chúa này là Đấng đã phán bảo với ông, nhưng ông không có cuốn sách thần học để học biết Thiên Chúa này là ai. Ông tin tưởng, ông đặt niềm tin tưởng nơi tình yêu thương. Thiên Chúa đã làm cho ông cảm thấy Người và tình yêu thương của Người, ông tin tưởng.
Nhưng điều này không có nghĩa là những con người này luôn xác tín và trung thành. Trái lại, ngay từ lúc sơ khai, đã có những đề kháng, những sự thụt lùi, thu mình trên những quyền lợi riêng tư và có sự cám dỗ trả giá với Thiên Chúa và giải quyết mọi việc theo kiểu của mình. Đó là những phản bội và tội lỗi đã đánh dấu cuộc hành trình của dân chúng suốt chiều dài lịch sử cứu độ, vốn là lịch sử bất trung của dân chúng. Nhưng Thiên Chúa không hề nản lòng, Thiên Chúa có lòng kiên nhẫn, rất nhiều kiên nhẫn và, trong quá khứ, Người tìm cách giáo dục và đào tạo dân Người, như một người cha với đứa con của chính mình. Thiên Chúa đồng hành với chúng ta. Tiên tri Ôsê nói: "Ta đã bước đi với con và Ta đã dậy con bước đi như một người cha dậy cho con của mình". Một hình ảnh đẹp của Thiên Chúa! Và đối với chúng ta cũng vậy: Người dậy chúng ta bước đi.
Và chính cũng là thái độ này mà Người đã giữ lại đối với Giáo Hội. Chúng ta cũng vậy, quả thế, mặc dù quyết tâm của chúng ta là theo chân Chúa Giêsu, mỗi ngày chúng ta đều phải trải nghiệm lòng ích kỷ và sự cứng lòng của chúng ta. Nhưng khi chúng ta thú nhận mình tội lỗi, Thiên Chúa đổ xuống cho chúng ta tràn đầy lòng thương xót và tình yêu thương của Người. Và Người tha thứ cho chúng ta, Người luôn tha thứ cho chúng ta. Và đích thực là điều làm cho chúng ta lớn mạnh lên như dân của Thiên Chúa, như Giáo Hội: không phải lòng can đảm của chúng ta, cũng không phải những công đức của chúng ta, - chúng ta chẳng là gì, không phải điều đó – nhưng đó là phải trải nghiệm hàng ngày sự kiện Thiên Chúa yêu thương và chăm sóc chúng ta biết chừng nào. Chính điều đó giúp cho chúng ta cảm thấy rằng chúng ta thật sự thuộc về Người và chúng ta đang ở trong bàn tay Người, và Người làm cho chúng ta lớn lên trong sự hiệp thông với Người và giữa chúng ta. Là Giáo Hội, chính là cảm thấy được ở trong bàn tay Thiên Chúa, Người vốn là người cha và Người yêu thương chúng ta, vuốt ve chúng ta, đợi chờ chúng ta, làm cho chúng ta cảm nhận được lòng từ bi của Người. Và điều này, thật là quá đẹp!
Các bạn thân mến, đó là dự án của Thiên Chúa: khi Người gọi Abraham, Thiên Chúa đã nghĩ tới điều này: hình thành một dân tộc được tình yêu thương của Người chúc phúc để mang sự chúc phúc của Người đến cho tất cả mọi dân tộc trên mặt đất. Dự án này không thay đổi, nó luôn đang được tiến hành. Nó đã được hoàn tất trong Đức Kitô và, hôm nay nữa, Thiên Chúa tiếp tục thực hiện nó trong Giáo Hội. Chúng ta hãy cầu xin ơn được trung thành đi theo bước chân Chúa Giêsu và nghe theo Lời Người, sẵn sàng ra đi mỗi ngày, như ông Abraham, đến đất của Thiên Chúa và của con người, quê hương đích thực của chúng ta, trở thành  một sự chúc lành, một dấu chỉ của tình yêu Thiên Chúa đối với tất cả các con cái của Người. Tôi muốn nghĩ rằng một từ đồng nghĩa, một cái tên khác mà chúng ta có thể có, chúng ta, các Kitô hữu, là từ này: chúng ta là những người nam, nữ đi chúc lành. Người Kitô hữu, bằng đời sống của mình, luôn phải chúc lành, chúc lành Thiên Chúa và chúc lành mọi người. Chúng ta, các Kitô hữu, chúng ta là những con người đi chúc lành, biết chúc lành. Đó là một ơn gọi đẹp!
Bản dịch tiếng Pháp : Constance Roques (Zenit)
Bản dịch tiếng Việt : Mạc Khải (ghxhcg.com)
(18 juin 2014) © Innovative Media Inc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét