Thứ Hai, 30 tháng 9, 2013

Bảo vệ môi trường để Phúc âm hóa môi trường!

Hưởng ứng chiến dịch làm cho thế giới sạch hơn 2013, xin trích đăng lại bài phát biểu của Severn Suzuki như một lời cảnh tỉnh cho tất cả, hãy hành động ngay hôm nay vì môi trường XANH, SẠCH cho chính chúng ta, và cho các thế hệ tương lai….
Severn, cô gái 12 tuổi đã khiến tất cả thế giới phải "im lặng" trong 6 phút bởi những lý lẽ sắc bén và đanh thép của mình.
-          Nếu các vị không thể sửa chữa tình hình, xin đừng làm nó tệ hơn nữa!
-          Các vị sẽ nói là yêu thương chúng tôi, nhưng tôi xin được thách thức các vị rằng hãy để cho hành động của mình đúng với lời nói.
Năm 1992, Severn, cô gái Canada và những người bạn của mình đã đến với Hội thảo vì môi trường(Rio) bằng chính tiền của cô và các bạn dành dụm được.
Giờ đây, Severn đã 33 tuổi nhưng bài diễn văn của cô cách đây hơn 20 năm vẫn sống mãi với thời gian bởi những lời lẽ và lập luận sắc bén, đanh thép của mình, cũng như phản ánh rất đúng thực tại cuộc sống xã hội ngày ấy và bây giờ.
--------------------
Xin chào, tôi là Severn Suzuki thay mặt cho ECO – Tổ Chức Trẻ Em Vì Môi Trường.

Chúng tôi là một nhóm những người 12 – 13 tuổi đang cố gắng tạo ra một sự khác biệt : Vanessa Suttie, Morgan Geisler, Michelle Quigg và tôi. Chúng tôi đã tự tiết kiệm tiền để đến được đây, đi hơn 5000 dặm để nói cho người lớn các vị rằng, các vị phải thay đổi. Đến đây hôm nay, tôi không có một chương trình nghị sự bí mật nào cả. Tôi đang chiến đấu vì tương lai của mình.
Mất đi tương lai của mình không giống như thua một cuộc bầu cử, hay mất đi vài điểm trên sàn chứng khoán. Tôi ở đây để nói thay cho tất cả các thế hệ tương lai. Tôi ở đây để nói thay cho những đứa trẻ đang chết đói mà không ai có thể nghe được tiếng khóc của chúng. Tôi ở đây để nói thay cho vô số loài động vật đang chết dần trên cả hành tinh này vì không có nơi nào để đi. Tôi sợ phải ra ngoài ánh sáng mặt trời vì những lỗ thủng trong tầng ozone. Tôi sợ phải hít thở vì không biết trong không khí có những hóa chất gì. Tôi từng đi câu cá ở Vancouver – quê hương tôi – cùng với cha tôi cho đến vài năm về trước khi biết rằng lũ cá mang đầy bệnh tật. Và giờ đây chúng tôi nghe tin rằng nhiều động vật, thực vật đang tuyệt chủng hàng ngày – biến mất mãi mãi.
Tôi đã từng mơ về việc được nhìn thấy những đàn gia súc lớn, những khu rừng rộng đầy chim chóc và bướm, nhưng bây giờ tôi không biết chúng có còn tồn tại để con cái tôi được chứng kiến hay không.


Các vị có phải lo lắng như vậy hồi bằng tuổi tôi không?
Tất cả những việc này đang xảy ra ngay trước mắt chúng ta, vậy mà chúng ta đều cư xử như thể chúng ta đều còn thừa cả thời gian và giải pháp. Tôi chỉ là trẻ con và không có giải pháp nào, nhưng tôi muốn các vị nhận ra rằng chính các vị cũng không!
-          Các vị không biết cách xử lý những lỗ thủng ở tầng ozone.
-          Các vị không biết cách khiến cho cá hồi trở lại một con suối đã ngưng chảy.
-          Các vị không biết cách hồi sinh một loài vật đã tuyệt chủng.
-          Và các vị không thể mang lại những khu rừng ở những nơi giờ đây chỉ còn là sa mạc.
Nếu các vị không thể sửa chữa tình hình, xin đừng làm nó tệ hơn nữa!
Ở đây, các vị có thể là đại biểu chính phủ, doanh nhân, nhà tổ chức, phóng viên hay chính trị gia – nhưng thật ra các vị là những người mẹ và người cha, người anh và người chị, người cô hay người chú – và tất cả đều là những người con.
Tôi chỉ là trẻ con nhưng còn biết được chúng ta đều là thành viên của một gia đình hơn 5 tỷ người, hơn 30 dân tộc và biên giới, chính phủ sẽ không thể thay đổi điều đó.
Tôi chỉ là trẻ con nhưng tôi biết chúng ta đều có phần trách nhiệm và nên hành động như một thế giới duy nhất để tiến về một mục tiêu duy nhất.
Tôi không mù quáng trong cơn giận dữ, và không lo lắng trong cơn sợ hãi để cho cả thế giới biết được suy nghĩ của mình.
Ở nước tôi, chúng tôi thải ra quá nhiều rác, chúng tôi mua rồi lại vứt đi, vậy mà các nước phương Bắc vẫn không chia sẻ với người nghèo. Kể cả khi đã thừa thãi, chúng ta vẫn sợ phải chia sẻ, sợ phải cho đi 1 chút của cải.
Ở Canada, chúng tôi sống trong quyền thế, với rất nhiều lương thực, nước uống và nhà ở. Chúng tôi có đồng hồ, xe đạp, máy tính và tivi. Nhưng hai ngày trước ở đây, ở ngay Brazil, chúng tôi đã rất kinh ngạc khi sống cùng với những đứa trẻ trên đường phố. Một đứa bé đã nói với tôi như thế này “Ước gì tớ thật giàu có. Nếu như vậy, tớ sẽ cho bọn trẻ trên đường phố thức ăn, quần áo, thuốc thang, nhà ở và cả tình thương và sự cảm thông nữa”. Một đứa trẻ trên phố không có gì mà còn sẵn sàng chia sẻ, thì tại sao những người đầy đủ như chúng ta lại tham lam như thế này?
Tôi không thể không nghĩ đến những đứa trẻ đó chỉ bằng tuổi tôi, rằng nếu chỉ được sinh ra ở một nơi khác thôi, thì tôi có thể là những đứa trẻ sống ở khu nhà ổ chuột ở Rio, hoặc một đứa trẻ đang chết đói ở Somali, một nạn nhân chiến tranh ở Trung Đông hay một kẻ ăn xin ở Ấn Độ.
Tôi chỉ là trẻ con nhưng còn biết được nếu tất cả những đồng tiền chi phí chiến tranh được dùng để tìm kiếm giải pháp cho môi trường, chấm dứt đói nghèo và đi đến một hiệp ước thì thế giới này sẽ tuyệt đẹp đến nhường nào!
Ở trường học, thậm chí là ở mẫu giáo, các vị đã dạy cho chúng tôi phải cư xử cho đúng mực. Các vị đã dạy chúng tôi:
-          Không được tranh cãi với nhau.
-          Phải biết tìm ra giải pháp.
-          Phải biết tôn trọng người khác.
-          Phải biết sửa chữa những gì mình gây ra.
-          Không được làm hại những sinh vật khác.
-          Phải biết chia sẻ - không được tham lam.
Vậy tại sao các vị lại thực hiện những việc đã bảo chúng tôi không được làm?
Chẳng lẽ các vị đã quên mất mình tham dự những hội thảo này để làm gì và để cho ai? Chúng tôi là con cháu của các vị. Chính các vị đang quyết định chúng tôi sẽ lớn lên trong thế giới như thế nào? Cha mẹ lẽ ra phải có thể an ủi con cái bằng cách nói “mọi thứ sẽ ổn hết thôi mà”, “chưa phải là ngày tận thế đâu”, hay “chúng ta đang làm hết khả năng của mình rồi”.
Nhưng tôi không nghĩ rằng các vị có thể nói vậy với chúng tôi nữa. Liệu chúng tôi có còn là một ưu tiên của các vị nữa không? Cha tôi luôn nói với tôi: “Hành động mới quyết định con người thật của con, chứ không phải lời nói”.
Và hành động của các vị khiến cho đêm nào tôi cũng khóc. Các vị sẽ nói là yêu thương chúng tôi, nhưng tôi xin được thách thức các vị rằng hãy để cho hành động của mình đúng với lời nói.
Xin cảm ơn!

(theo internet)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét