Sứ điệp của ĐTC Phanxicô
nhân Ngày Thế Giới truyền thông xã hội lần thứ 48
Truyền thông phục vụ cho nền văn hóa hội ngộ
Ngày Thế Giới Truyền Thông Xã Hội (toàn văn)
Rôma – 23/01/2014 (Zenit.org)
Mạc Khải phỏng dịch
"Truyền thông phục vụ một nền văn hóa
hội ngộ đích thực": đó là chủ đề của sứ điệp của Đức Giáo Hoàng Phanxicô
nhân Ngày Thế Giới Truyền Thông Xã Hội, được công bố ngày hôm nay, ngày vọng
24/01/2014, lễ phụng vụ kính nhớ Thánh Tổ Truyền Thông, Phanxicô Salesiô.
"Trên thế giới này, truyền thông có thể góp phần làm cho chúng ta cảm thấy gần nhau hơn; làm cho chúng ta nhận thấy ý nghĩa mới mẻ của sự hiệp nhất gia đình nhân loại, thúc đẩy tình liên đới và sự dấn thân nghiêm túc cho một cuộc sống xứng đáng hơn. Truyền thông tốt giúp cho chúng ta xích lại gần nhau và tìm hiểu nhau hơn, giúp chúng ta đoàn kết hơn", Đức Giáo Hoàng Phanxicô giải thích.
"Trên thế giới này, truyền thông có thể góp phần làm cho chúng ta cảm thấy gần nhau hơn; làm cho chúng ta nhận thấy ý nghĩa mới mẻ của sự hiệp nhất gia đình nhân loại, thúc đẩy tình liên đới và sự dấn thân nghiêm túc cho một cuộc sống xứng đáng hơn. Truyền thông tốt giúp cho chúng ta xích lại gần nhau và tìm hiểu nhau hơn, giúp chúng ta đoàn kết hơn", Đức Giáo Hoàng Phanxicô giải thích.
Trang mạng của Giáo Hội Công Giáo Pháp nhắc
rằng "Ngày Thế Giới Truyền Thông" có mục tiêu làm hiểu rõ hơn các
phương tiện truyền thông: "các Kitô hữu được mời gọi hãy khám phá truyền
thông và những khí cụ truyền thông được Giáo Hội đề nghị, hãy cầu nguyện cho
những người nam và nữ đang hành nghề truyền thông, hãy quyên góp để giúp đỡ các
ủy ban thông tin và truyền thông của giáo phận".
Đây là ngày lễ mang tầm vóc thế giới duy nhất
được thiết lập bởi Công Đồng Vaticanô II (Inter
Mirifica, 1963). Ngày này được cử hành mỗi năm tại nhiều quốc gia, thể theo
lời khuyên bảo của các Đức Giám Mục, vào ngày Chúa Nhật trước Lễ Ngũ Tuần: năm
nay, nhằm vào ngày 01/6/2014.
Sau đây là bản dịch toàn văn sứ điệp của Đức
Giáo Hoàng.
Anita
Bourdin
Sứ điệp của Đức Giáo Hoàng Phanxicô
Truyền
thông phục vụ một nền văn hóa hội ngộ đích thực
Anh chị em
thân mến,
Ngày hôm
nay, chúng ta sống trong một thế giới đang trở thành ngày càng "nhỏ
bé" và dường như ngày càng dễ dàng gần gũi lại với nhau hơn. Sự phát triển giao thông và những kỹ thuật truyền thông làm chúng ta
gần lại với nhau, nối liền chúng ta với nhau ngày một nhiều hơn, và sự kiện
toàn cầu hóa khiến chúng ta phụ thuộc lẫn nhau. Tuy nhiên, trong lòng nhân loại
vẫn tồn tại những chia rẽ, đôi khi rất sâu đậm. Trên tầm mức thế giới, chúng ta
thấy sự cách biệt quá đáng giữa cái sa hoa của những kẻ cực kỳ giầu sang và sự
khốn cùng của những người nghèo khổ nhất. Nhiều khi chỉ cần đi ra ngoài đường
phố của một đô thị để nhìn thấy sự tương phản giữa những người sống ngoài hè
phố và những ánh đèn rực rỡ trong các cửa tiệm. Chúng ta quá quen thuộc với cái
cảnh này đến nỗi không còn đánh động chúng ta nữa. Thế giới bị đau khổ bởi
nhiều hình thức thải loại, hình thức bị gạt ra ngoài xã hội và hình thức nghèo
khổ; cũng như hình thức những cuộc chiến tranh với các lý do lẫn lộn: kinh tế,
chính trị, chủ thuyết và, đáng tiếc, kể cả tôn giáo.
Trong cái thế giới này, các phương tiện
truyền thông có thể góp phần làm cho chúng ta cảm thấy gần nhau hơn; làm cho
chúng ta nhận thấy ý nghĩa mới mẻ của sự hiệp nhất gia đình nhân loại, thúc đẩy
tình liên đới và sự dấn thân nghiêm túc cho một cuộc sống xứng đáng hơn. Truyền
thông tốt giúp cho chúng ta xích lại gần nhau và tìm hiểu nhau hơn, giúp chúng
ta đoàn kết hơn. Chúng ta cần phải giải quyết những sự khác biệt qua các hình
thức đối thoại cho phép chúng ta lớn lên trong sự hiểu biết và sự tôn trọng.
Nền văn hóa hội ngộ đòi hỏi chúng ta sẵn sàng không những để cho đi, mà còn là
để tiếp nhận của người khác. Các hệ thống truyền thông có thể giúp chúng ta
trong lãnh vực này, nhất là ngày hôm nay, trong khi mà các mạng truyền thông
của con người đã đạt tới một tiến độ phi thường. Đặc biệt, mạng Internet có thể
cống hiến nhiều khả năng gặp gỡ và liên đới giữa chúng ta hơn nữa; và đây là
điều tốt lành, đây là một ơn phúc của Thiên Chúa.
Tuy nhiên cũng còn có một số vấn đề: tốc độ
thông tin vượt xa hơn khả năng suy nghĩ và phán đoán của chúng ta và không giúp
cho một sự biểu hiện bản thân một cách chừng mực và đúng đắn. Sự đa dạng của
những ý kiến biểu lộ có thể coi như một sự phong phú, nhưng [chúng ta] cũng có
thể tự nhốt mình trong một khung cảnh thông tin chỉ phù hợp với những mong đợi
của chúng ta với những ý kiến của chúng ta, hay cả với những lợi ích chính trị
và kinh tế nhất định. Môi trường truyền thông có thể giúp chúng ta lớn lên hay,
trái lại, làm cho chúng ta mất phương hướng. Sự mong muốn kết nối kỹ thuật số
có thể dẫn chúng ta đến chỗ cô lập với
tha nhân, với những người thân cận nhất của chúng ta. Không quên những người,
vì nhiều lý do khác nhau, đã không thể tiếp cận với những phương tiện truyền
thông xã hội, và có nguy cơ bị gạt ra ngoài xã hội.
Những giới hạn này là có thật, tuy vậy, chúng
không biện minh cho một sự bãi bỏ các phương tiện truyền thông xã hội; thay vào
đó, chúng nhắc nhở cho chúng ta rằng, rốt cuộc, truyền thông là một sự chinh
phục của con người hơn là của kỹ thuật. Vì thế, điều gì sẽ giúp chúng ta trong
môi trường kỹ thuật số để lớn lên về nhân bản và trong sự hiểu biết lẫn nhau?
Thí dụ, chúng ta phải tìm lại được một ý nghĩa nào đó cho sự chậm chạp và bình
thản. Điều này yêu cầu thời gian và khả năng giữ im lặng để lắng nghe. Chúng ta
cũng cần phải có sự kiên nhẫn nếu chúng ta muốn hiểu được những người khác với
chúng ta: con người phát biểu đầy đủ không phải là khi người đó chỉ đơn giản
được dung nạp, mà là khi người đó cảm thấy thực sự được đón nhận. Nếu chúng ta
thực sự mong muốn nghe người khác, khi đó chúng ta sẽ học được cách nhìn thế
giới với đôi mắt khác, và đánh giá kinh nghiệm nhân bản như nó thể hiện trong
các nền văn hóa và truyền thống khác nhau. Nhưng chúng ta cũng phải đánh giá
những giá trị lớn được gợi ý bởi Kitô giáo, như một nhãn quan nhân bản với tư
cách của con người, của hôn nhân và của gia đình, sự phân biệt giữa lãnh vực
tôn giáo và lãnh vực chính trị, những nguyên tắc liên đới và bổ trợ và nhiều
thứ khác nữa.
Như vậy, làm sao để truyền thông có thể phục
vụ một nền văn hóa hội ngộ đích thực? Và đối với chúng ta, môn đệ của Chúa,
gặp gỡ một người, theo Phúc Âm, có nghĩa gì? Làm thế nào để, mặc dù tất cả
những giới hạn và tội lỗi của chúng ta, chúng ta thực sự gần gũi với nhau được?
Những câu hỏi này tóm gọn trong câu mà có hôm, một thầy luật sĩ, nghĩa là người
truyền thông, đã hỏi Chúa Giêsu: "Và ai là người thân cận của tôi?"
(Lc 10, 29). Câu hỏi này giúp chúng ta hiểu truyền thông trong nghĩa gần gũi.
Chúng ta có thể phiên dịch như sau: "sự gần gũi" thể hiện như thế nào
trong việc sử dụng các phương tiện truyền thông và trong môi trường mới được
tạo ra bởi kỹ thuật số? Tôi tìm được một câu trả lời trong dụ ngôn người Samari
tốt lành, vốn cũng là dụ ngôn người truyền thông. Quả vậy, người truyền thông
tìm cách gần gũi. Và người Samari tốt lành, không những đã tới gần, mà còn chăm
lo cho người mà anh ta thấy đang nửa sống, nửa chết bên vệ đường. Chúa Giêsu
đảo lộn viễn cảnh: vấn đề không phải là nhận biết người khác là người thân cận,
mà nhận biết khả năng của tôi để trở thành thân cận với người khác. Như thế,
truyền thông có nghĩa ý thức được mình là con người, là con cái Thiên Chúa. Tôi
thích định nghĩa khả năng truyền thông này như một "sự gần gũi".
Khi mà truyền thông trước hết dành để thúc
đẩy tiêu thụ hay là thúc đẩy sự thao túng con người, chúng ta chứng kiến một sự
tấn công bạo lực như trường hợp người kia bị bọn cường đạo đả thương bên vệ
đường, như chúng ta đọc trong dụ ngôn. Nơi người này, thầy Lêvi và thầy Tư Tế
đã không hề thấy đó là người thân cận của họ, mà như người xa lạ cần phải tránh
xa. Vào lúc đó, điều khiến họ làm như vậy, chính là những quy định về sự thanh
tịnh nghi lễ. Ngày hôm nay, chúng ta cũng có nguy cơ một số phương tiện truyền
thông điều kiện hóa chúng ta đến nỗi làm cho chúng ta không biết đến người thân
cận đích thực của chúng ta.
Không phải chỉ lướt trên những "con
đường" kỹ thuật số, nghĩa là chỉ làm cái việc nối mạng là đủ: cần phải làm
cho nối mạng kèm theo một sự gặp gỡ thật sự. Chúng ta không thể sống cô lẻ,
khép kín trong bản thân. Chúng ta cần yêu và cần được yêu. Chúng ta cần được sự
trìu mến. Không phải những chiến lược truyền thông sẽ bảo đảm có Chân, Thiện,
Mỹ. Hơn nữa, thế giới truyền thông không thể đứng ngoài những lo âu của nhân
loại, nó có chức năng phải biểu lộ sự trìu mến. Mạng kỹ thuật số có thể là một
nơi chốn đầy tính nhân bản, không chỉ là một mạng lưới những sợi dây, mà mạng
lưới những con người. Tính trung lập của các phương tiện truyền thông chỉ là bề
ngoài: chỉ người nào truyền thông bằng cách đặt chính bản thân mình trong đó
mới có thể tượng trưng cho một điểm chuẩn. Sự can dự cá nhân chính là gốc rễ
của sự khả tín của một người truyền thông. Vì thế, việc làm chứng Kitô giáo,
nhờ vào mạng, có thể đạt đến những vùng ngoại vi của cuộc sống.
Tôi thường hay nhắc rằng: giữa một Giáo Hội
bị tai nạn đi ra ngoài phố, và một Giáo Hội đau ốm bệnh tự tham chiếu, tôi
không có do dự, tôi chọn Giáo Hội thứ nhất. Và con đường là những con đường
trên thế giới nơi con người sinh sống, nơi người ta có thể gặp gỡ họ một cách
thực tế và tình cảm. Trong những con đường đó, cũng có những con đường kỹ thuật
số, đông đảo người ta, nhiều khi mang thương tích: những người nam, nữ đang đi
tìm một sự cứu rỗi hay một niềm hy vọng. Cũng nhờ mạng, thông điệp Kitô giáo có
thể chuyển đi "cho đến tận cùng trái đất" (Cv 1, 8). Mở cửa các thánh
đường cũng có nghĩa là mở cửa vào môi trường kỹ thuật số, để hoặc là cho người
ta bước vào, bất chấp điều kiện đời sống và nơi chốn họ ở, hoặc là để cho Phúc
Âm có thể bước qua ngưỡng cửa đền thờ và đi ra gặp gỡ mọi người. Chúng ta được
mời gọi làm chứng cho một Giáo Hội là ngôi nhà của tất cả mọi người. Liệu chúng
ta có khả năng truyền thông khuôn mặt của một Giáo Hội như thế hay không?
Truyền thông đóng góp vào việc tạo hình cho ơn gọi truyền giáo của toàn thể
Giáo Hội, và ngày nay, các mạng xã hội là một trong những nơi chốn để sống ơn
gọi đó và để tái khám phá cái đẹp của đức tin, cái đẹp của sự hội ngộ với Đức
Kitô. Kể cả trong bối cảnh truyền thông, cũng cần có một Giáo Hội để mang đến
hơi ấm và nung đốt con tim.
Việc làm chứng Kitô giáo không thể thực hiện
bằng cách làm tràn ngập [các mạng] với những thông điệp tôn giáo, mà bằng thiện
chí hiến mình cho người khác "qua sự sẵn sàng can dự, với lòng kiên nhẫn
và tôn trọng, vào những vấn đề, những nghi nan của họ, trên con đường đi tìm
chân lý và ý nghĩa của kiếp nhân sinh" (ĐGH Biển Đức XVI, Thông điệp nhân
Ngày Truyền Thông Xã Hội Thế Giới lần thứ 47, 2013). Chúng ta hãy nghĩ về giai
đoạn các môn đệ trên đường Êmau. Phải biết bắt chuyện với người ta trong ngày
hôm nay, nam cũng như nữ, để hiểu được những chờ đợi, những nghi nan, những hy
vọng của họ, và đề nghị với họ Phúc Âm, nghĩa là Đức Giêsu Kitô, Thiên Chúa làm
người, chịu chết và sống lại để giải thoát chúng ta ra khỏi tội lỗi và sự chết.
Thách đố cần có chiều sâu, cần sự quan tâm đến sự sống, cần sự nhậy cảm thiêng
liêng. Đối thoại có nghĩa là tin chắc rằng người khác có điều gi tốt đẹp cần
nói ra, là dành chỗ cho quan điểm của họ, cho những đề nghị của họ. Đối thoại
không có nghĩa là từ bỏ những ý kiến và truyền thống của riêng mình, mà phải từ
bỏ tham vọng cho những thứ đó là duy nhất, là tuyệt đối.
Mong rằng hình ảnh người Samari tốt lành, săn
sóc các thương tích cho người bị thương bằng cách đổ dầu và rượu, hướng dẫn
chúng ta. Mong rằng truyền thông của chúng ta là một loại dầu thơm chữa đau đớn
và thứ rượu tốt đem lại niềm hoan lạc. Sự tỏa sáng của chúng ta không đến từ
xảo thuật hay hiệu ứng đặc biệt, mà đến từ khả năng của chúng ta trở nên gần
gũi với mọi người bị thương tích mà chúng ta gặp gỡ dọc đường, với yêu thương
và trìu mến. Anh chị em đừng sợ phải trở nên những công dân trên địa hạt kỹ
thuật số. Sự quan tâm và sự hiện diện của Giáo Hội đều quan trọng trong thế
giới truyền thông, để đối thoại với con người của ngày hôm nay và đưa người đó
tới gặp gỡ Đức Kitô: một Giáo Hội đồng hành trên đường, biết cất bước với tất
cả mọi người. Trong bối cảnh này, cuộc cách mạng các phương tiện truyền thông
và thông tin là một thách đó to lớn và thú vị, đòi hỏi những năng lực mới mẻ và
một óc tưởng tượng tân thời để truyền đạt cho người khác vẻ đẹp của Thiên Chúa.
Từ Vatican, ngày 24/01/2014, Lễ kính thánh
Phanxicô Salêsiô
+ Phanxicô
Mạc Khải phỏng dịch
(23 janvier 2014) © Innovative Media Inc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét