ỦY BAN GIÁO DỤC CÔNG GIÁO
trực thuộc
HỘi ĐỒng Giám MỤc ViỆt Nam
_________________________________________________________________________
THƯ GỬI CÁC SINH VIÊN, HỌC SINH CÔNG GIÁO
nhân dỊp TẾt Nguyên Đán ĐINH DẬU - 2017
Các con rất thân mến,
Trong bầu khí hân hoan của ngày Xuân và với tâm tình yêu thương, Cha muốn mượn lời chúc lành trong sách Dân Số để gửi đến các con lời cầu chúc cho năm mới Đinh Dậu này: “Nguyện xin Thiên Chúa chúc lành và gìn giữ các con! Xin Thiên Chúa tươi nét mặt nhìn đến các con và dủ lòng thương các con! Nguyện xin Thiên Chúa ghé mắt nhìn và ban bình an cho các con!” (x. Ds 6,24-26).
1. Hãy nghĩ đến những người và những gia đình đau khổ với tâm tình thương xót
Theo truyền thống dân tộc, đến ngày Tết các con sẽ được hưởng những phút giây hạnh phúc trong bầu khí đầm ấm của gia đình, bên cạnh Cha mẹ, Ông bà và anh chị em. Nhưng chính trong khi các con được hưởng niềm vui gia đình, còn biết bao nhiêu người, biết bao gia đình đang đau khổ. Cha nghĩ đến các cụ già sống lẻ loi, buồn tủi vì không có con cháu hay vì bị con cháu bỏ rơi; Cha nghĩ đến những người góa bụa, những gia đình tan vỡ, những đôi vợ chồng bỏ nhau; Cha nghĩ đến những em bé mồ côi, không cha không mẹ, không nơi nương tựa; Cha cũng nghĩ đến những gia đình nghèo khổ, ăn bữa trưa lo bữa tối, những gia đình bị ngược đãi, đối xử bất công, những gia đình có người đau ốm lâu năm mà không có tiền chạy thầy, chạy thuốc và còn biết bao hoàn cảnh đau khổ khác của các gia đình.
Tại Quê hương thân yêu của chúng ta cũng như trên khắp thế giới, có muôn vàn người đau khổ. Cha muốn viết lại đây kinh nghiệm của một người Mỹ gốc Việt tự nguyện đi phục vụ người nghèo tại cộng đoàn các nữ tu Mẹ Thánh Têrêsa tại Calcutta. Anh kể như sau: “Người nghèo nơi đây nhiều lắm, đa số là các trẻ cô nhi, tật nguyền, bại liệt, mắc bệnh Down, nói chung là thành phần bị gia đình, xã hội ruồng rẫy, bỏ rơi và các Sơ lượm về chăm sóc... Mình còn nhớ ngày đầu tiên “bị” phải giặt đồ, lại không hề có máy giặt, mà phải giặt hoàn toàn bằng tay, mình gớm quá, kinh hãi quá. Mình xắn ống quần lên, giậm hai bàn chân lên đống đồ dơ bẩn trong thau, mà miệng thì cứ ợ lên ợ xuống... Mới vừa giậm mấy cái thôi thì nước trong thau đã đen thùi lùi như... nước cống. Mình hãi quá, nhảy ra khỏi thau, lật đật đổ nước ra, múc nước mới vô, giậm giậm vài cái nữa thì hỡi ôi... lại đen ngòm và hôi rình. Chính vào giây phút đó, mình muốn khóc. Chúa ơi, tại sao có những miền đất mà con người ta nghèo đến thế và cơ cực đến vậy?... Các nữ tu cũng như mình vậy, họ cũng phải giặt mấy thau tã dính đầy cứt đái, nhưng họ khác mình, vì họ làm điều “dơ bẩn” đó từ năm này qua năm khác, mà họ không ợ lên ợ xuống, họ không giậm bằng chân mà thản nhiên ngồi xuống dịu dàng dùng hai bàn tay vò giặt... Có đến nơi này, tôi mới biết là không nơi đâu nghèo khó và cùng cực như ở Calcutta và cũng không nơi đâu có thể tìm thấy những con người hơn cả vĩ đại như các nữ tu nơi này.”