Tiếng gọi của Chân Thiện Mỹ
Nguyễn
Viết Chung
Trần Duy Nhiên
Linh mục Augustine và một giáo dân
Một con người lặng lẽ
Tháng 4 năm 2002, linh mục Antôn Nguyễn Ngọc Sơn phối hợp với Viện Y Dược học
Dân tộc TP. Sài Gòn tổ chức một khóa huấn luyện cho những người thiện chí xung
phong chăm sóc người nghiện ma túy. Tôi để ý đến một người trung niên khắc khổ,
lặng lẽ theo dõi chăm chú và cặm cụi ghi chép những bài học về lý thuyết và chữa
trị theo phương pháp cổ truyền do các bác sĩ Đông y của Viện giảng dạy. Tôi hỏi
một nữ tu trong Ban Tổ chức xem người ấy là ai. Câu trả lời làm tôi ngỡ ngàng:
đó là bác sĩ Tây y Nguyễn Viết Chung, một chuyên viên về ký sinh trùng và da liễu.
Hai tháng sau, cũng tại viện Y Dược học Dân tộc, cha Sơn tổ chức một khóa
cai nghiện mang tên là Khóa Phục sinh. Các bác sĩ của viện phụ trách phần chữa
trị thể lý. Các linh mục, tu sĩ và một vài giáo dân đến giúp củng cố phần tâm
linh. Một hôm, tôi đến dự giờ cầu nguyện buổi tối do một nữ giáo dân hướng dẫn.
Sau phần trình bày lý thuyết, vị ấy yêu cầu những ai thấy cần được đặt tay cầu
nguyện thì hãy bước lên. Bác sĩ Chung cũng là một người theo giúp khóa ấy. Ông
bước lên đầu tiên, quỳ xuống trước mặt người giáo dân kia, xin đặt tay cầu nguyện
cho mình. Cử chỉ khiêm tốn này làm cho nữ tu phụ trách nhóm cai nghiện cảm động
nói với tôi: “Thầy Chung là phó tế sắp được
thụ phong linh mục trong một ngày gần đây. ”
Cuối năm 2002, tôi được Dòng Vinh Sơn mời đến dạy Pháp văn cho một số thầy
chuẩn bị đi học thần học ở nước ngoài. Tại đây, tôi gặp thầy phó tế, bác sĩ
Chung. Thế rồi, qua những chia sẻ khiêm tốn nhưng đầy chân tình, tôi biết được
chiều kích cao vời của một con người mờ nhạt, thậm chí điên rồ, nếu ta nhìn với
nhãn quan của xã hội ngày nay. Sau đây là hành trình của một tâm hồn qua những
chặng đường hiếm thấy.