Hiển thị các bài đăng có nhãn ĐHY Thuận. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn ĐHY Thuận. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 16 tháng 9, 2014

Cầu nguyện với ĐHY FX N.V.Thuận

KINH XIN ƠN
VỚI ĐYH FX NGUYỄN VĂN THUẬN
Ngày mất: 16/09/2002
Ngày Tòa Thánh mở án phong Chân Phước: 22/10/2010
Lạy Thiên Chúa toàn năng và hằng có đời đời,
là Cha và Con và Thánh Thần,
con cảm tạ Chúa vì đã ban cho Hội Thánh
gương chứng tá anh dũng
của Đức Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận.
Kinh nghiệm khổ đau trong ngục tù,
được Ngài sống liên kết với Chúa Kitô chịu đóng đinh,
dưới bóng che chở hiền mẫu của Mẹ Maria,
đã rèn luyện Ngài nên một chứng nhân sáng ngời
cho Hội Thánh và toàn thế giới,
về sự hiệp nhất và tha thứ,
cũng như về công lý và hòa bình.
Con người dễ thương mến
cùng với sứ vụ mục tử Giám Mục của Ngài
tỏa chiếu rạng ngời ánh sáng của đức tin,
nhiệt tâm của niềm hy vọng
và sức nồng ấm của đức ái.
giờ đây, nhờ lời bầu cử của Ngài và theo Thánh Ý Chúa,
xin Chúa ban cho con được ơn đang khẩn cầu……..
với niềm hy vọng thấy Ngài
sớm được vinh hiển trên bàn thờ. Amen.

Thứ Tư, 12 tháng 6, 2013

ĐHY Thuận và Giới trẻ

Thập đại bệnh



Ghi lại bài nói chuyện của Đức Tổng Giám mục Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận với giới trẻ Việt Nam tại Strasbourg, Pháp, ngày 12.9.1998.


Giới thiệu
Muốn thành công trước hết phải chữa trị tận gốc mười (10) chứng bịnh làm băng hoại xã hội ngày nay. Cuộc sống cộng đồng và Giáo hội, không những ở Việt Nam mà ngay cả ở hải ngoại, hiện đang có những bất ổn. Không hoặc chưa phát huy được nét tích cực của mình. Do đâu? Có rất nhiều căn nguyên. Những căn nguyên này là những chứng bịnh vừa nguy hiểm vừa truyền nhiễm đang hoành hành trong xã hội, và có cơ nguy làm cho cuộc sống xã hội băng rã. Tôi qui chúng lại thành mười bệnh lớn: Thập đại bệnh.
1. Bệnh quá khứ cục bộ
Bệnh này thể hiện qua tâm trạng chỉ nhớ và khen cái quá khứ của mình mà thôi và đóng khung lại trong đó. Ngày tôi bị đưa đi tù ra Bắc, thỉnh thoảng gặp giáo dân và ai cũng hớn hở tâm sự: "Thưa cha, chúng con thấy sung sướng nhất là thời còn Đức khâm sứ . Chúng con đi rước kiệu đầy đường phố, quanh cả bờ hồ Hoàn Kiếm, và thấy Đức khâm sứ quỳ trên chiếc xe, tay cầm Mình Thánh Chúa, mặt ngài sáng láng đỏ hồng như mặt trời. Không biết bao giờ chúng con mới trở lại được như thời kỳ có Đức khâm sứ!". Ta không quên quá khứ, vì đó là bài học kinh nghiệm, nhưng ta không dừng lại đó, ta nhìn tương lai để xây dựng còn đẹp hơn xưa.
Bà con chỉ sống trong quá khứ, mong trở về quá khứ. Mà thời gian thì bao giờ quay trở lại!
Tôi đi nhiều nơi, gặp nhiều anh chị em tới một tuổi nào đó. Chén thù chén tạc bên nhau than thở: "Biết bao giờ bọn mình trở lại được thời Cộng hoà. Mọi thứ rẻ mạt. Lương tháng mấy nghìn. Một tạ gạo giá chỉ mấy trăm bạc. Sướng thiệt!"
Ta đang ở năm 1998, làm sao mà lùi lại 1960 được!
Do vậy mà chúng ta đâm ra thiển cận. Thay vì nhìn tới thì lại nhìn lui. Giống như người lái xe, không nhìn đằng trước mà cứ chăm chăm vào kính chiếu hậu để ngắm xe sau. Vậy làm sao mà tiến được.
Mà dù thế nào thì mình vẫn phải sống. Quá khứ không bao giờ trở lại. Và thời gian thì cứ tiến mãi.
Nhìn lại gương Chúa Giêsu. Từ trời cao xuống thế, Ngài cứ nhắm tới, một mạch đi tới và cứ nói: "Thầy sẽ lên thành Giêrusalem chịu nạn". Ngài dư biết cuộc tử nạn sẽ rất đau đớn, nhưng vẫn đi tới, chấp nhận. Bởi qua cái đau khổ đó con người được cứu độ.
Cũng vậy, nếu chúng ta muốn cho Đất nước và Giáo hội mình tiến, thì phải nhìn về tương lai. Không quên quá khứ, vì đó là bài học cho tương lai. Nhưng đừng có viễn mơ lui lại quá khứ.
Mỗi người, mỗi thời đại đều có cái hay, cái đẹp. Phải làm sao biết khai triển cái hay cái đẹp đó cho hiện tại đang sống, chứ đứng đó mà than thở tiếc nuối thì ích gì ! Nhìn quá khứ để tạ ơn Chúa, để sám hối. Nhìn hiện tại để hăng say phục vụ với trách nhiệm - Nhìn tương lai với hy vọng.

Thứ Năm, 2 tháng 5, 2013

ĐHY Thuận


CHỨNG NHÂN ĐỨC TIN

QUA CUỘC ĐỜI Đức Hồng Y

Phanxicô Xaviê NGUYỄN VĂN THUẬN
 

Trong lời mời gọi sống năm đức tin, chúng ta đã tìm hiểu những mẫu gương sống đức tin như Đức Maria, như thánh Giuse và bao nhiêu vị thánh khác. Tiếp nối hành trình đó, chúng ta cũng nên tìm hiểu gương sống chứng nhân đức tin của Đức Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận, một trong những chứng nhân can đảm và xác tín của Chúa Giêsu Kitô.

Chứng nhân đức tin của ngài không gì khác là chứng nhân của tình yêu, của tha thứ và của hy vọng. Một tình yêu cho đi vô vị lợi mà Đức Hồng Y Phanxicô Xaviê đã để lại cho chúng ta qua các tác phẩm của ngài, đặc biệt là trong những năm tháng trong ngục tù. Trong cuộc phỏng vấn của hãng thông tấn Zenit với tiến sĩ Waldery Hilgeman – cáo thỉnh viên trong tiến trình phong chân phước cho Đức Cố Hồng Y Phanxicô Xaviê, tiến sĩ có nói như sau: “Điều đánh động tôi trong linh đạo của ngài là tình yêu liên lỉ đối với tha nhân. Ngài bị cầm tù và khi ở trong tù, ngài vẫn không ngừng yêu thương những người bách hại ngài, từ những viên chức cao nhất của chế độ đến anh lính canh thấp bé nhất” (WHĐ- 19.07.2012). Chính vì thế, đây cũng là dịp thuận tiện để chúng ta nhìn lại hành trình chứng nhân niềm tin của Đức Hồng Y, giúp chúng ta ý thức hơn vai trò chứng nhân của mình trong năm đức tin này.
 

1. Chứng nhân đức tin thể hiện bằng tình yêu vô vị lợi
 
Những ai một lần tiếp xúc với Đức Hồng Y đều nhận thấy có một cái gì khác thường trong cách ăn nói cũng như cách cư xử của ngài. Lời nói và cử chỉ của ngài đã làm cho những người gặp gỡ ngài cảm thấy bình an và thân tình như một người cha. Trong mọi hoàn cảnh sống, khi bình yên cũng như lúc đau khổ tù đày, bệnh tật, Đức Hồng Y không thốt lên một lời hận thù, nhưng ngược lại ngài luôn nhẫn nhục, yêu thương hết mọi người ngay cả những người bắt bớ ngài. Tháng 10 năm 1975, những ngày đầu của lao tù, Đức Hồng Y đã viết: “Tôi không xem ai là kẻ nghịch của tôi, kể cả những người căm thù tôi nhất, những người bắt bớ tôi, thề không đội trời chung với tôi. Tôi luôn luôn xem họ là anh em tôi.”[1]