Hiển thị các bài đăng có nhãn 13 Người thay đổi thế giới. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn 13 Người thay đổi thế giới. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2015

Thánh Gioan Tông Đồ - 27.12

GIOAN - VỊ TÔNG ĐỒ CỦA TÌNH YÊU

(Mt 13, 34)


Nếu bạn muốn có một căn bản tín lý và thần học,
hãy đọc các thư của Thánh Phaolô.
Nếu bạn muốn tiến lên trên con đường tu đức,
hãy đọc thư của Thánh Giacôbê...
Nhưng nếu bạn muốn hiểu,
muốn biết,
muốn cảm nghiệm về tình yêu,
cốt tủy của Kitô giáo,
Bạn không thể nào không đọc tác phẩm của Thánh Gioan...
Trong số 12 Tông Đồ, hình như có một nhóm nòng cốt:
Giacôbê, Phêrô và Gioan...
Và trong số ba người này, người gần Chúa nhất là Gioan,
người môn đệ yêu dấu của Chúa...
Từ sự liên lạc mật thiết này đã thể hiện:
một cuộc đời muôn sắc,
một tâm hồn nhạy cảm,
một môn đệ của tình yêu...


Dĩ nhiên, một vấn đề được đặt ra là:
Chẳng phải Chúa Giêsu yêu thương tất cả các môn đệ sao?
Đương nhiên là phải.
Chẳng phải Người yêu thương thế gian sao?

"Thiên Chúa yêu thương thế gian đến nỗi ban Con Một mình..." 
(Ga 3, 16).

Thứ Hai, 30 tháng 11, 2015

Thánh Anre - 30.11

ANRÊ - VỊ TÔNG ĐỒ GIÀU TÌNH BẠN

(Ga 1, 41 – 42)


Ông đang lắng nghe Gioan Tẩy Giả. Ông là một trong những người đã đến để nghe vị tiên tri man dã này. Ông nghe rõ Gioan đang nói, tay chỉ về phía Giê-su: "Đây Chiên Thiên Chúa..." (Ga 1,29–36).
Tò mò và kích thích, ông theo Giêsu. Đức Giêsu thấy ông theo bèn hỏi ông muốn gì. Anrê và bạn ông thưa rằng họ muốn tiếp chuyện với Người. Chắc hẳn không chỉ là một buổi nói chuyện bình thường vì họ còn nhớ rõ thời giờ: "Lúc đó khoảng giờ thứ mười" (Ga 1,39)... Một giờ đầy ý nghĩa đối với Anrê, giờ của quyết định, giờ của cơ hội, giờ thay đổi cả cuộc đời ông.
Ông ra về với một niềm xác tín: "Giêsu là Chiên Thiên Chúa", Giêsu là Đấng Mêsia, Đấng được Thiên Chúa sai đến mà bao thế hệ hằng mong đợi.
Bấy giờ Anrê chỉ còn nghĩ đến một người: đó là em trai mình, Simon Phêrô. Ông bắt buộc phải nghĩ đến Phêrô. Ông đã sống dưới bóng của chính người em ruột mình từ tấm bé: luôn luôn là Phêrô thế này, Phêrô thế nọ. Lúc nào cũng Phêrô. Phêrô là trung tâm điểm. Phêrô là vì sao sáng. Phêrô là kẻ đứng đầu. Anrê biết rằng Phêrô có những khả năng mà mình không có. Dù sao thì cậu em Phêrô cũng phải gặp Chúa Giêsu: "Trước hết, ông đến gặp em mình" (Ga 1,41).
Anrê là môn đệ đầu tiên theo Chúa Giêsu nhưng lại không hề được ghi đầu trong bất cứ danh sách Tông Đồ nào. Luôn luôn là Phêrô đứng đầu, rồi mới đến Anrê. Trong Tin Mừng Máccô và Tông Đồ Công Vụ, tên ông ghi đến hạng thứ tư.
Có lẽ suốt đời mọi việc đều xảy ra như thế.
Ở trường, Phêrô là người trả lời nhanh nhất.
Ngoài sân chơi, Phêrô là quản trò.
Khi giao thiệp, bạn bè vây quanh Phêrô.

Trong công việc chài lưới, Phêrô giải quyết mọi việc.
Phêrô ra lệnh và Anrê trong bóng mờ lủi thủi thi hành.
Khi gặp Anrê, người ta thường hỏi:
"Anh tên là gì? À, nhớ ra rồi, anh là anh của Phêrô".
Đóng vai phụ đâu phải là dễ, nhất là phải đóng suốt đời,
ngày này qua ngày khác,
tuần này qua tuần nọ,
tháng này đến tháng kia,
trong mọi việc, trong mọi lúc, trong mọi nơi.
Sống nấp bóng một người em chói lòa đâu phải dễ!
Và bây giờ, Anrê đã khám phá ra Đức Giêsu Kitô trước:
được một lần ông sẽ đứng đầu,
được một lần ông có dịp nổi.

Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2013

Thánh Giuđa - 28.10


GIUĐA TAĐÊÔ - VỊ TÔNG ĐỒ TRUNG KIÊN


( Ga 14, 22 )

Tôi vẫn còn nghe văng vẳng câu nói của một anh bạn: "Chúa không bao giờ làm phép lạ để tặng thưởng cho sự bê bối của chúng ta. Những gì thuộc về nhiệm vụ của chúng ta, nếu chúng ta không làm, chúng ta sẽ để lại một lỗ trống trong Nhiệm Thể, lỗ trống đó sẽ tồn tại đến muôn đời để chứng tỏ rằng chúng ta thiếu tình yêu..."

Vâng, một khi người không chu toàn nhiệm vụ thì lỗ trống không có gì lấp đầy được. Đó là trường hợp xảy ra khi một Kitô hữu bỏ cuộc. Và điều này xảy ra rất thường. Nhiều người đi theo Chúa Giêsu, thế rồi, vì một lý do nào đó, không muốn tiếp tục nữa...

Nhưng có một Tông Đồ đã được chú ý đến nhờ lòng trung kiên. Về nhân vật này có nhiều điểm mơ hồ: Mátthêu gọi ông là "Lêbêô, tục danh là Tađêô." Máccô gọi ông là Tađêô, Luca và Gioan lại gọi ông là Giuđa con của Giacôbê...

Sau khi Chúa Giêsu bị phản bội, tên gọi Giuđa bị một vết đen, có lẽ vì thế mà Mátthêu và Mác-cô không muốn dùng tên ấy. Dù sao thì Gioan và Luca vẫn gọi ông là Giuđa, Giuđa Tađêô để phân biệt với Giuđa Ítcariốt, và chúng ta cũng sẽ gọi ông như thế...

Giuđa Tađêô là một Tông Đồ trung kiên.
Vì sao lại mệnh danh như thế?
Một Giuđa bỏ rơi Chúa, phản bội và nộp Ngươì cho kẻ thù.
Giuđa kia không bỏ cuộc,
Ông không phản bội,
Ông vẫn trung tín, bền đỗ...
Điều đó cũng tạm đủ để gọi ông là một Tông Đồ trung kiên.
Nhưng còn một lý do khác:
Một lần Giuđa Tađêô được Phúc Âm nhắc đến,
Nhắc đến chỉ một lần duy nhất.
Lần duy nhất đó giúp chúng ta tìm hiểu về ông.
Lần đó ông đã đặt một câu hỏi.
Bối cảnh: Bữa Tiệc Ly
Thời gian: Sau bữa ăn
Vấn đề: Tương lai của các Tông Đồ
Lời dạy dỗ: Sau khi sống lại, Chúa Giêsu sẽ gửi Thánh Thần đến với họ, họ sẽ nhận ra, nhưng thế gian lại không nhận ra...
Giuđa Tađêô nghe chăm chỉ trong ba năm trung thành theo Chúa. Ông tin tưởng, phó thác, thinh lặng... Nhưng giờ đây, sắp có sự đổi thay, Ông muốn biết trước mọi sự cho rõ ràng, để nhận diện ra Chúa Giê-su trở lại trong Thánh Thần, một hiện diện mà thế gian không thể cảm biết:
"Còn một ít nữa, thế gian không còn thấy Thầy,
Phần anh em, anh em thấy Thầy." (Ga 14, 19)

Thánh Simon - 28.10


SIMON - VỊ TÔNG ĐỒ NHIỆT THÀNH


(Mt 10, 4)


Những văn sĩ ngày nay khi viết về thời vàng son của mình thường nhắc nhở đến nhóm thân hữu với một niềm rung cảm, khiến cho ta biết từng người bạn một, biết tên tuổi, tính tình và sự liên kết của họ với nhau. Những tác giả của Phúc Âm không làm như thế, và một đôi khi có thể quên hẳn một số Tông Đồ bạn. Đó là trường hợp Simôn, số 11 trong danh sách. Trong danh sách này có hai ông Simôn. Người đầu tiên là Simon Phêrô, làm nghề chài lưới, người được Chúa đặt làm nền tảng Giáo Hội, mọi người đều biết rõ. Người thứ nhì mang số 11, trước có Giuđa Ítcariốt, ông được gọi là Simon người Canaan.

Simon Phêrô càng nổi danh bao nhiêu thì Simon người Canaan càng lu mờ bấy nhiêu. Dù sao ta cũng cố gắng tìm ra một vài điểm về ông Simôn này.

Simon Canaan có thể là người xuất thân từ vùng Canaan, nhưng Mátthêu không cho ta biết rõ gì thêm. Ta thử tìm trong Phúc Âm của Mác-cô và Luca xem sao.

Mác-cô gọi ông là Simon Nhiệt Thành (Le Zélé), còn Luca gọi ông là Simon thuộc Nhóm Quá Khích (Si-môn le Zélote). Điều này có thể là vì Simon thuộc Nhóm Dê-lốt ( Zélote ), một đảng phái chính trị. Họ là những người ái quốc cuồng nhiệt, họ là một nhóm người Do-thái tin tưởng ở sự độc lập của Ítraen và không hợp tác với Rôma. Phái này xuất hiện chừng 20 năm trước khi Chúa Giê-su bắt đầu rao giảng và tíếp tục phát triển sau khi Chúa Giêsu chịu chết. Họ ảnh hưởng đến độ có sử gia đã cho rằng họ dính líu trong vụ Rôma cho tàn phá Giêrusalem. Họ đã làm cho Giêrusalem chống lại Rôma khoảng 40 năm sau khi Chúa sống lại.

Si-môn là một đảng viên của đảng này. Ông là một đảng viên chính trị trước khi trở nên Tông Đồ của Chúa. Trước đó, ông thuộc về nhóm người chiến đấu cho tự do độc lập, những người ái quốc sẵn sàng hy sinh cho Ítraen. Thế giới chúng ta hiện nghe nói nhiều đến những người ấy. Không kể những nước đã được những người ấy giải phóng, còn phải kể đến bao nhiêu nước của thế giới thứ ba có mặt trận giải phóng dân tộc, ở châu Á, châu Phi và châu Mỹ La-tinh. Họ là những người “Do-thái" nhiệt thành vì “Do-thái", chỉ muốn có một điều duy nhất là có được Độc Lập và Tự Do trên đất nước của họ.

Thứ Bảy, 21 tháng 9, 2013

Thánh Matthêu - 21.09

MATTHÊU - VỊ TÔNG ĐỒ ĐƯỢC CỨU VỚT


(Mt 9, 13)


Ông ngồi trong trạm của mình dựng bên đường. Trạm của ông nằm ở khu ngoại ô thành phố Caphácnaum, một trong những trạm chạy từ Đamát đến Ítraen. Ngoài những khoản thuế tùy thân của những người trong vùng, những khách hàng đi ngang qua cũng phải dừng lại đóng thuế hàng hóa trước khi tiếp tục chuyến đi...
Giờ này đã sắp đến giờ đóng cửa. Ông sắp xếp lại giấy tờ, đếm tiền bạc, kiểm lại các biên lai, làm kết toán số tiền thu được. Ông nghĩ: "Chà, không đến nỗi tệ, công việc càng ngày càng khá, cứ đà này chỉ vài năm nữa là..."
Ông thường nghĩ ngợi về đồng tiền: "Có tiền mua tiên cũng được". Có tiền mọi người sẽ kính trọng ông, và ông quyết định phải kiếm cho được nhiều tiền. Đấy là vấn đề quan trọng. Ông không cần giàu sụ nhưng ông muốn làm ra tiền, có đủ tiền để sống thoải mái, đủ để xin về hưu sớm và hưởng thụ cuộc đời...
Ông đủ khôn ngoan để thực hiện ý định của mình.
Ông có một trí thông minh đặc biệt về mặt tính toán.
Lúc bé, ông đã tỏ ra thông minh...
Người ông gầy ốm,
ông không phải là một thể tháo gia
ông không có sức mạnh thể chất...
Trán ông khá cao, dấu hiệu của "sự khôn ngoan và hiểu biết"
Ông biết rằng ông thông minh, đủ thông minh để kiếm ra tiền.
Vì thế, ông xin được làm người thu thuế. Sao lại không nhỉ?
Đấy là một công việc không nặng nhọc mà lại dễ kiếm tiền.
Ông đã nghe rằng những người thu thuế là
những người không tim,
những kẻ đói tiền,
những kẻ vô luân...

Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

Thánh Giacôbê 25.07

GIACÔBÊ DÊBÊĐÊ - VỊ TÔNG ĐỒ CAO VỌNG

(Mt 4, 21 – 22)


Ông tên là Giacôbê, em ông cũng là Tông Đồ tên là Gioan. Cha ông tên là Dêbêđê, một người ngư phủ. Mẹ ông tên là Salômê, chị họ của bà Maria (có thể là mẹ Đức Giêsu Nazareth). Bà Salômê là một con người độc đáo. Có một lần bà đến gặp Đức Giê-su và thỉnh cầu cho con bà. Bà nói: "Xin Ngài truyền lệnh cho các con tôi đây, được ngồi một đứa bên hữu, một đứa bên tả Ngài trong nước của Ngài..." (Mt 20, 21). Đấy, bà xin xỏ cho hai con trai được hai chỗ danh dự, thành hai quan cận thần, chức tước cỡ lớn, áo mão xênh xang.

Có những bà mẹ thúc giục con mình thực hiện điều mình mơ ước nhưng không thực hiện được. Họ xô đẩy, níu kéo con mình, họ làm áp lực. Họ muốn con mình được giàu sang vinh dự. Họ không chỉ mưu ích cho con mà còn cho cả chính mình. Thử nghĩ, khi hai con ông Dêbêđê làm quan to trong triều thì mọi người sẽ nhìn bà bằng cặp mắt nể phục biết bao...

Phía sau Gia-cô-bê là một bà mẹ đầy cao vọng.

Nhưng ta chớ quên đi điều này: Bà đã theo Chúa Kitô, Bà tin vào Chúa và bà đã được hoán cải. Bà đứng dưới chân thập giá khi Chúa chết. Chúa đã không lên ngai vàng mà Người chỉ lên thập giá. Và dưới chân Người, bà Salômê đứng đó.

Cao vọng của người mẹ được chuyển qua người con, qua Giacôbê hơn là Gioan.

Nhưng, dù cho Gioan mang giòng máu của bà nhưng Gioan có một tâm hồn đầy tế nhị, yêu thương nên cao vọng xâm chiếm lòng ông ít hơn là đối với Giacôbê.

Giacôbê là anh, làm nghề ngư phủ với cha mình. Con người của Giacôbê sôi sục, nóng bỏng, vì thế, Giacôbê dễ dàng làm mồi cho cao vọng. Ông được Chúa gọi là "Con-Của-Sấm-Sét" để thấy rằng ông là người nóng nảy, cuồng nhiệt đến thế nào. Điều này cũng giải thích được phản ứng của ông đối với dân Samaria.

Thứ Năm, 4 tháng 7, 2013

Thánh Tôma - 3.7

 TÔMA - VỊ TÔNG ĐỒ ĐA NGHI

(Ga 20, 24 – 29)



(Trích tập sách 13 Người đã thay đổi thế giới - Tg: Cursillista FX. Trần Duy Nhiên)
Mời nghe: http://tinmung.net/AudioBooks/CacThanh/13NguoiDaThayDoiTheGioi/13NguoiThayDoiTheGioi.html


Khỏi cần phải nói, đây là vị Tông Đồ bi quan nhất.
Con người luôn luôn buồn rầu, sầu thảm,
và hình như không thể tin điều gì mà ông không thấy.
Ông thực tế nhìn vào bề trái của vấn đề,
Ông nhìn thế gian, đời sống, khổ đau qua cặp kính màu đen.
Gọi ông là vị Tông Đồ đa nghi hình như chưa đủ,
Phải gọi ông là vị Tông Đồ nhăn nhó, sầu thảm, cằn nhằn, càu nhàu...
Ông đã làm gì với tư cách Tông Đồ Chúa Giêsu?
Vì sao ông được chọn?
Câu trả lời chân thành nhất là tôi không biết.
Phải chăng Chúa muốn khuyến khích tất cả mọi người,
dù người đó khó tính, càu nhàu, bi quan,
và trong lòng chỉ biết nghi ngờ?
Dù sao, trong sự nghi ngờ chính đáng,
vẫn có nhiều Đức Tin hơn một niềm tin nửa vời.
Chúng ta gặp Tôma lần đầu tiên khi nghe tin Lazarô chết. Lúc bấy giờ Chúa đang ở ngoài vùng Giuđê. Người muốn tránh mặt một thời gian vì ở Giuđê, Người đã tranh luận với người Do Thái và nói những lời mà họ cho là phạm thượng. Hai lần họ đã muốn ném đá và bắt giữ Người. Người đã lánh đi, bỏ qua bên kia bờ sông Gio-đan (Ga 10,29–40). Bây giờ, Chúa Giêsu muốn trở lại Giuđê. Tôma thấy sự nguy hiểm, nhưng ông không tìm cách ngăn cản. Ông biết rằng Chúa can đảm và dám đối diện với tất cả.
Nhưng dù sao thì người Do Thái cũng có thể giết Chúa. Tôma bíết rõ như thế. Vả lại, Người cũng đã từng nói đến cuộc Thương Khó sắp tới của Người (Mc 10, 33). Khi Chúa Giêsu nói rằng Người sẽ về Giuđê sang Bêtania, Tôma quay lại nói với các Tông Đồ: "Cả chúng ta nữa, chúng ta cũng hãy cùng qua để chết với Người." (Ga 11, 10)
Đây là một câu nói tận hiến nhưng đồng thời cũng là tiếng nói u sầu buồn thảm của một người mà đầu óc lúc nào cũng đầy những ý tưởng bi quan, yếm thế. Ông không để ý rằng Chúa đi cứu sống Lazarô, ông chỉ nghĩ rằng mình đi chịu chết. Cách nói của ông có vẻ như không có một tí gì là hy vọng. Ông cam chịu định mệnh, tai ông nghe văng vẳng câu nói Cựu Ước:
"Ngày ngươi chết thì tốt hơn ngày ngươi sinh ra, tốt hơn là đi đến một nhà tang chế hơn là một nhà mừng tiệc, vì đấy là bước cùng của mỗi người..."  (Gv 7, 1–2)
Giọng nói của ông như thế đấy! Ý nghĩ của ông như thế đấy: "Cả chúng ta nữa, chúng ta cũng hãy cùng đi để chết với Người". Chúng ta lại gặp Tôma bên bàn Tiệc Ly. Chúa Giêsu nhắn nhủ các môn đệ, họ yên lặng ngồi nghe:
"Lòng anh em chớ xao xuyến, hãy tin vào Thầy. Trong Nhà Cha Thầy có nhiều chỗ ở... Và Thầy đã dọn chỗ cho anh em, ắt Thầy sẽ đến lại mà đem anh em theo Thầy. Để Thầy ở đâu thì anh em cũng sẽ ở đó, Và Thầy đi đâu thì anh em cũng biết rõ đường rồi.” (Ga 14, 1 – 4)
Tôma thấy khó hiểu. Vấn đề này có vẻ lạ. Ông biết rằng Chúa sẽ chết và ông theo để cùng chết. Nhưng bây giờ thì Người lại nói đến chỗ ở, đến nhà cửa, đến sự sống. Tôma là người bi quan, ông chỉ nghĩ đến đêm tối chứ không bao giờ nghĩ đến mặt trời.

Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2013

Thánh Phaolô - 29.06

PHAOLÔ - VỊ TÔNG ĐỒ VĨ ĐẠI


"Vì tôi là người hèn mọn nhất trong các Tông Đồ, và tôi cũng không đáng gọi là Tông Đồ nữa, bởi tôi đã bắt bớ Hội Thánh của Thiên Chúa." (1 Cr 15,9)

Trước khi trở lại, đối với Phaolô, Tin Mừng về Đức Kitô quả là một chuyện vô lý nhất, chưa từng nghe nói đến bao giờ. Làm thế nào mà một người có lý trí như Phaolô lại có thể tin được? Ông không thể chấp nhận. Nhảm nhí, vô lý. Ông không phải là một người ngu. Ông đã từng nghe nói đến nhiều tà thuyết. Ông đã từng là một môn sinh ở trường Kinh Thánh. Thầy của ông đã chẳng là những vị giáo sư hiểu biết tiếng tăm nhất đó sao? Thầy Pharisêu Gamalen chẳng hạn.

Phaolô đã từng học cách phân biệt phải trái, điều hợp lý với điều vô lý, điều tin được với điều không thể tin được. Ông cũng đã biết nhiều về thần thoại Hy Lạp, nhưng đấy chỉ là thần thoại kia mà... Không một người học thức nào lại không biết Zeus, Apollo: đó chỉ là những nhân vật tưởng tượng. Mặt khác Aristote, Socrate là những vĩ nhân nhưng họ chỉ là con người mà thôi...
Thế còn câu chuyện điên đầu về Giêsu Nazareth Các người thất học ấy muốn gì đây?
Không ai phủ nhận Giê-su Nazareth là một người có thật. Ông ta sinh ra ở Bêlem và lớn lên ở Nazareth: ai cũng biết. Đầu tiên, Giêsu lôi cuốn đám đông, chữa bệnh và làm một vài chuyện lạ... Phaolô đã từng nghe nói như thế và ông không nghi ngờ gì cả. Bạn của ông trong Hội Đồng đã chứng kiến Giêsu làm phép lạ.
Dù sao thì Giêsu cũng không xuất thân từ một trường Kinh Thánh, ông ta chỉ là một người rao giảng nay đây, mai đó, với một lập trường riêng tư. Phaolô có được nghe kể lại về những bài giảng của Giêsu, Phaolô công nhận rằng Giêsu có kiến thức, hiểu biết sâu rộng. Dĩ nhiên những điều Giêsu nói đều có liên quan đến lề luật. Vâng, Giêsu biết rõ về Môsê, về các tiên tri. Giêsu có một lối nhìn vấn đề thật độc đáo và có uy quyền. Nhưng, chỉ có thế thôi...
Tuy nhiên, khi Giêsu bắt đầu gây rối, ông ta la lối, xua đuổi mọi người trong Đền Thờ thì ông ta đã đi quá xa rồi. Ông ta lấy quyền gì? Ai cho phép ông ta?
Dĩ nhiên, Caipha có lý khi đã xử tử ông ta. Phải công nhận rằng tử hình bằng thập giá thì hơi nặng tay đấy, nhưng Giêsu cứ tưởng mình là ai mới được chứ?...
Rồi, bây giờ xảy ra cái tin động trời là Giêsu đã sống lại. Môn đệ của ông ta loan báo rằng ông ta đã chết và đã sống lại. Có một tí gì hữu lý không chứ ? Lẽ dĩ nhiên, là Biệt Phái, Phaolô tin rằng người ta sẽ sống lại nhưng vào ngày tận thế kia chứ. Bụt thần thì có nhiều, nhưng Thiên Chúa của dân Do Thái thì chỉ có một. Phaolô nhớ sách Đệ Nhị Luật: "Ítraen, này nghe đây, Chúa là Thiên Chúa, Chúa chúng ta là một Thiên Chúa duy nhất” (Đnl 6,4).
Còn Giêsu, ông ta chỉ là một người thợ mộc Do Thái, một người hiền lành, có uy quyền khi rao giảng. Ông ta có thể là một Ngôn Sứ là quá lắm rồi. Nhưng Giêsu cũng lại là một người gây rối.
Thật ra ông không phải là một người Do Thái đàng hoàng.
Ông ta cố tình không giữ việc kiêng cữ trong ngày Hưu Lễ.
Ông ta ít đến Nhà Thờ trong những năm cuối cùng,
Ông ta tự cho phép tha tội cho những loại người bất xứng,
Ông ta lại còn làm loạn trong Đền Thờ Giêrusalem.
Không, đó không phải là lối sống của một người Do Thái đứng đắn!

Thánh Phêrô - 29.06

PHÊRÔ - VỊ TÔNG ĐỒ KHIÊM NHƯỜNG


(Mt 4, 18 – 20)


Trong số 12 Tông Đồ, vị được nhắc đến nhiều nhất là Phêrô. Phêrô đứng đầu danh sách. Người ta thường nghĩ Phêrô là một Tông Đồ nhiều khuyết điểm nhất, điều đó không hoàn toàn là sai, vì Phêrô đã có nhiều hành động hăng hái nhất, đồng thời cũng có nhiều hành động sai lầm nhất. Nhiều người nhìn ông như một con người bốc đồng. Thật ra ông là Tông Đồ nổi bật nhất, nhiều khả năng nhất, sáng chói nhất.
Chúng ta đã nói nhiều về các Tông Đồ kia, để thấy rằng họ là những con người tầm thường, khả năng của họ rất ít:
Anrê, anh của Phêrô, chỉ có khả năng duy nhất là đem từng người đến với Chúa.
Giuđa Tađêô là một người thinh lặng, ăn nói khó khăn.
Giacôbê Hậu thì sống trong bóng tối, không một ai chú ý đến.
Nhưng, những gì họ thiếu thì Phêrô có đủ,
Và ngay cả khả năng họ có thì Phêrô lại cũng giỏi hơn họ...
Trong nhóm cần một người đứng đầu, người đó phải là Phêrô.
Trước khi gặp Chúa, Phêrô đã là người chỉ huy trong việc chài lưới.
Phêrô luôn ra lệnh cho mọi người.
Khi trở thành Tông Đồ, ông nổi bật trong Kinh Thánh:
Phêrô là người mở miệng đầu tiên,
Phêrô là người hành động trước nhất:
ông nóng bỏng, hăng say, tích cực,
cực đoan, hướng ngoại.
ông là ĐÁ TẢNG, vì: "Thầy bảo anh, anh là ĐÁ".
Nhưng con đường phải đi để trở nên Phêrô,
để trở nên ĐÁ,
để trở nên vững chắc và cứng rắn,
không phải là con đường dễ đi.
Đó là con đường hẹp mà Phúc Âm đã vạch ra một cách lý thú.
Phêrô, với tất cả lời nói và hành vi có vẻ đao to búa lớn,
lại mang bên trong một tâm hồn nhạy cảm.
Phêrô biết rõ lòng mình,
và chính lòng khiêm nhường này
đã làm cho ông trở nên một vị thánh lớn.
Phêrô không sử dụng những khả năng để tìm lợi lộc cho mình,
Phêrô cũng biết mình còn nhiều thiếu sót.
Điều này hiện rõ ngay trong lần đầu tiên chúng ta gặp ông:
Họ vừa đi chài về, suốt một đêm không có gì, họ mệt mỏi...
Chúa Giêsu đến giảng bên bờ hồ Ghen-nê-xa-rét.
Giảng xong, Người bảo Simôn: "Hãy ra khơi mà thả lưới đánh cá".
Dĩ nhiên, ông phản kháng: "Thưa Thầy, suốt đêm chúng tôi đã vất vả mà không bắt được gì..." Rồi ông lại đổi ý: "Nhưng nếu Thầy bảo thế thì tôi thả vậy..." (Lc 5, 4–6)
Sau một đêm thất bại, họ lại đi thả lưới,
Và họ đã bắt được một mẻ thật lớn, lớn đến độ lưới rách mất.
Anrê không phải là không xúc động,
Gioan thì bị lay chuyển sâu xa,
Nhưng Phêrô, trước phép lạ, đã bỏ thuyền, chạy đến sấp mình dưới chân Đức Giê-su mà nói: "Thưa Thầy, xin Thầy hãy tránh xa tôi vì tôi là kẻ tội lỗi" (Lc 5, 8)
Phêrô không thể chịu đựng nổi sự hiện diện của Chúa,
Lòng ăn năn bộc phát và tức thời này,
Lòng khiêm nhường chân thành này,
đã biến Phêrô trở nên người thuyền trưởng
trên một thuyền chài loại mới,
Đó là thủ lĩnh của Nhóm 12:
"Đừng sợ, từ nay anh sẽ là kẻ chài lưới người."
Và suốt đời, Phêrô vẫn thế,
Ông là một người khiêm nhường,
Và nhờ đó, ông học hỏi được nhiều nơi Chúa,
Vì ơn Chúa chỉ ban cho những kẻ khiêm nhường.
Chính lòng khiêm nhường này đã cứu ông, vì ông cũng phản bội như Giuđa. Nhưng nhờ khiêm nhường mà ông không tuyệt vọng như Giuđa...

Thứ Ba, 14 tháng 5, 2013

Thánh Matthia (14-05)

LỜI BẠT
 
13 người đổi thay thế giới.
Ta suy nghĩ và đã hiểu vì sao họ đã thay đổi được thế giới:
Họ là Tông Đồ Đức Kitô, họ đã để cho Đức Kitô sống trong họ...
Nhìn kỹ lại từng người, càng ngày ta càng thấy rõ là không phải tự sức mình mà họ thay đổi thế giới, nhưng chính Đức Kitô đã thay đổi thế giới qua họ.
Ba mươi năm tại thế,
Đức Kitô hầu như không đem lại một đổi thay nào.
Sau khi Người chết và sống lại thì một thế kỷ sau,
các Tông Đồ đã thay đổi hoàn toàn thế giới Rôma.
Hoàn toàn nhưng chưa trọn vẹn.
Tuy nhiên, ảnh hưởng của Đức Kitô không ngừng lại nơi các Tông Đồ.
Thế giới tiếp tục đổi thay.
Ngày Đức Kitô ra đi,
Người để lại cho thế giới 12 Tông Đồ.
Ngày các Tông Đồ ra đi,
Các vị để lại cho thế giới Nhiệm Thể của Đức Kitô là Hội Thánh.
Và Hội Thánh cũng là một dân tộc mới, bao gồm những Tông Đồ mới.
Trong số đó,
Người Tông Đồ mới đầu tiên là: Mátthia...

MATTHIA - VỊ TÔNG ĐỒ GIỜ THỨ 11

(Cv 1, 23 – 26)

Ngày Đức Giêsu chịu phép rửa ở Bêtania, Mátthia đã có mặt. Không ai chú ý đến ông. Và dưới cặp mắt thế gian, hình như Đức Giêsu cũng không để ý đến ông.

Ông không có cái mạnh dạn của Gioan và Anrê để đi tìm Đức Giêsu mà hỏi chuyện. Ông không được Người tìm đến trao đổi như với Philíp. Ông không được ai tiến cử như trường hợp Phêrô và Nathanaen. Nhưng, từ ngày Mátthia nghe biết được về Chúa Giêsu, ông đã theo Người một cách âm thầm.


Các Tông Đồ đi đến đâu thì Mátthia đi đến đấy. Không đòi hỏi, không bon chen...

Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2013

13 Người đã thay đổi thế giới

LỜI GIỚI THIỆU

(Tập sách 13 Người đã thay đổi thế giới)

Các bạn trẻ thân mến,

Tôi được tác giả ân cần đề nghị viết đôi lời giới thiệu tập sách này ngay vào lúc tôi vừa đọc xong, đúng hơn, vừa “Bước Qua Ngưỡng Cửa Hy Vọng”, một tác phẩm tuyệt vời của Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II. Tôi muốn dẫn ra đây một đoạn ngắn của ngài khi trả lời cho câu hỏi về giới trẻ:

“Tuổi trẻ là gì? Chắc chắn không phải là một khoảng đời nào đó giữa tuổi thơ và tuổi trưởng thành. Trái lại, theo tôi thì đó là thời gian đặc biệt mà Chúa quan phòng ban cho mỗi người để họ nhận ra ơn gọi của mình, đó là thời gian mỗi người tìm kiếm, như người thanh niên trong Phúc Âm, lời giải đáp cho những vấn nạn căn bản về ý nghĩa đời mình, và nhất là về những gì mà cuộc đời họ có thể tạo lập nên qua năm tháng...” (câu 19, trang 133, sđđ)

Trở về với “13 Người Đã Thay Đổi Thế Giới” – 13 Tông Đồ – tôi nhận ra họ trước tiên là những chàng trai trẻ. Vâng, ắt hẳn không nói ra nhưng từ thâm tâm họ cũng đã thầm hỏi, khi đến với Đức Giêsu, cùng một câu hỏi như chàng trai trong Mt 19: “Thưa Thầy, tôi phải làm điều gì tốt để được hưởng sự sống đời đời?” Họ cũng chờ đợi một lời giải như thể một bí quyết cao siêu.

Vậy mà lần lượt họ đã được Chúa Giêsu đáp trả với cách thức ứng hợp cho từng người, và dễ thương là ở chỗ, họ đã không buồn rầu bỏ đi như anh chàng thanh niên có nhiều của cải nọ. Họ đã đi theo Đức Giêsu, cho tới lúc ấy đâu đã có gì là thành danh ngoài việc là một bác thợ mộc trẻ ở làng quê Nazareth!

Thánh Giacôbê (3-5)

GIACÔBÊ - VỊ TÔNG ĐỒ VÔ DANH
 
(Mt 10, 3)
Trường hợp Giacôbê Hậu là một trường hợp không may. Ta chỉ biết tên ông là Giacôbê, cha là ông Anphê, mẹ là một trong những người đi theo Chúa Giêsu, còn ông là một Tông Đồ. Chỉ có thế thôi. Tên Giacôbê không hề xuất hiện ở nơi nào khác trong Phúc Âm, ngoại trừ ở bản danh sách các Tông Đồ.

Giacôbê Tiền, anh của Gioan, thì ta biết được ít nhiều.
Còn Giacôbê Hậu thì không có gì cả.
Giacôbê chưa hề hỏi Chúa một câu nào.
Không có một chữ nào nói về Giacôbê.
Giacôbê là người lu mờ nhất.
Giacôbê mất hút trong bóng tối,
Giacôbê, một Tông Đồ vô danh, không ai biết tới...

Dù sao ông cũng là một Tông Đồ và ta cũng có nhiều điều để nói.

Giacôbê là Thánh Bổn Mạng của những người không ai biết tới, của hàng triệu người vô danh đã đi theo con đường Chúa dạy, đã tin theo Đức Kitô.

Sách Công Vụ ghi lại: “...Còn các người bị phân tán thì khi họ đi qua nơi đâu, họ đã rao giảng Tin Mừng ở đó” (Cv 8, 4). Các người bị phân tán... Họ là ai? Tên gì?

Đó là hàng trăm ngàn người đã loan truyền Đức Tin Công Giáo,
Đó là tất cả những người đã đem Tin Mừng đến cho mọi người...
Tên của họ có được ghi lại chăng?
Phaolô, chúng ta biết,
Phêrô, chúng ta biết,
Nhưng còn những người kia, họ là ai?
Những người bị ném cho sư tử ăn,
Những Kitô hữu can trường, sống Đức Tin đến quên cả mạng sống,
Tên của họ là gì?

Qua lịch sử Giáo Hội, ta được biết đến một số người tên tuổi:
Stêphanô, Âu-tinh, Phan-xi-cô Át-xi-di,
Phan-xi-cô Xa-vi-ê, Tô-ma A-ki-nô...

Thánh Philipphê (3-5)

PHILIP - VỊ TÔNG ĐỒ THỰC TIỄN
 
(Ga 14, 19)
 
Ta nhìn anh đi chợ, người anh cao ráo, trẻ trung, tươm tất. Tay anh cầm làn thức ăn. Nhìn anh, ta thấy có gì đó không ổn. Tay kia cầm mảnh giấy viết những món hàng phải mua. Mua xong một món, anh đánh một dấu thập, từ trên xuống dưới. Anh đã sắp xếp các món hàng phải mua theo các gian hàng. Anh tính trước con đường phải đi vì anh không muốn phải trở lại một gian hàng hai lần...

Lộ trình của anh rõ ràng. Anh bước khoan thai về nhà. Thoáng nhìn đồng hồ, anh đã mua sắm đúng thời gian dự định. Mắt anh bỗng nháy mạnh một cái, một con nhện vừa sa xuống trước mặt. Anh không coi là quan trọng. Một con nhện gió thổi có thể bay bất cứ nơi đâu. Một chục con nhện sa trong ngày mùng năm cũng không làm anh nghĩ ngợi, anh không có một xu hướng dị đoan nào...

Anh vào nhà. Nhà anh sạch sẽ gọn gàng, đâu ra đấy, giờ nào việc nấy. Tối đến, anh đọc vài trang sách rồi đi ngủ. Anh không bao giờ thức khuya. Sức khỏe là vàng. Ngày mai còn công việc ngày mai.

Nói chuyện với anh đi, nếu bạn muốn. Anh luôn sẵn sàng tiếp chuyện. Hỏi anh một vài câu để tìm hiểu anh xem. Hỏi đi, hỏi anh về vấn đề tôn giáo đi.