"Ngày
lễ và lao động là thành phần công trình
tạo dựng của Thiên Chúa"
Bản dịch toàn văn Bài giáo lý về gia
đình của Đức Giáo Hoàng Phanxicô, đọc trong buổi triều kiến chung ngày thứ Tư
19 tháng 8 năm 2015, với chủ đề Lao Động.
Rôma
– 20/8/2015 (ZENIT.org)
Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã tiếp tục các Bài
giáo lý của ngài về gia đình và lao động nhân buổi triều kiến chung sáng ngày
thứ Tư, 19/8/2015, trong sảnh đường Phaolô VI của điện Vatican. Sau đây là bản
dịch toàn văn Bài giáo lý được đọc bằng tiếng Ý.
Bài giáo lý của Đức Giáo Hoàng Phanxicô
Thân chào quý anh chị
em!
Sau khi suy ngẫm về giá
trị của ngày lễ trong đời sống gia đình, hôm nay chúng ta tạm dừng chân trên
một yếu tố bổ túc với nó: đó là lao động.
Cả hai là thành phần của công trình tạo dựng của Thiên Chúa, ngày lễ và công việc làm.
Công việc làm, nói
chung là cần thiết để chu cấp cho những nhu cầu của gia đình, để nuôi dưỡng con
cái, để bảo đảm một cuộc sống xứng đáng cho những người thân của mình. Điều tốt
đẹp nhất có thể nói về một người đứng đắn, lương thiện, là: "Đó là một
người chăm làm", một người làm việc, một người mà, trong cộng đoàn, không
sống bám vào người khác. Hôm nay tôi thấy có nhiều người Argentina ở đây, và
tôi nói như vẫn thường nói ở bên nhà: "No
vive de arriba" [tiếng Tây Ban Nha: "không sống trên lưng người
khác" ctnd].
Và quả là thế, thành
ngữ quen thuộc này làm cho chúng ta hiểu rằng lao động, dưới thiên hình vạn
trạng, cũng chăm lo cho công ích. Và người ta học được cách sống gắn liền với
lao động? Trước hết, người ta học lao động trong gia đình. Gia đình giáo dục
lao động bằng gương mẫu của cha mẹ: ba má làm việc vì lợi ích của gia đình và
của xã hội.
Trong Phúc Âm, Thánh
Gia Nazareth xuất hiện như một gia đình của những người lao động, và chính Chúa
Giêsu được gọi là "con bác thợ mộc" (Mt 13, 55) hay thẳng thừng là "anh thợ mộc" (Mc 6, 3). Và thánh Phaolô đã không quên
cảnh báo các Kitô hữu rằng "Ai không chịu làm thì cũng đừng ăn" (2 Tx 3, 10). (Đây cũng là một phương
thức tốt để xuốngg cân đó: không làm, không ăn!). Thánh Tông Đồ rõ ràng ám chỉ
thuyết duy linh sai lạc của một số người, thực chất, đang sống bám vào các anh
chị em của họ mà "chẳng làm việc gì" (2 Tx 3, 11). Sự dấn thân trong lao động và đời sống thiêng liêng,
trong quan niệm Kitô giáo, không hề đối nghịch nhau. Quan trọng là phải hiểu rõ
điểm này. Cầu nguyện và lao động phải ở cùng với nhau trong sự hài hòa, như
thánh Biển Đức đã dạy. Thiếu lao động làm tổn hại linh hồn cũng như thiếu cầu
nguyện làm tổn hại đến hoạt động thực tiễn.
Lao động – tôi nhắc
lại, hàng ngàn cách – là đặc trưng của con người. Điều này biểu lộ phẩm giá con
người được tạo dựng theo hình ảnh của Thiên Chúa. Vì vậy người ta bảo lao động
là thiêng liêng. Và vì vậy việc quản lý công ăn việc làm là một trách nhiệm lớn
lao của con người và xã hội, không thể để lọt vào tay của một số người hay bỏ
mặc cho một "thị trường" được thần thánh hóa. Gây ra một sự phá hoại
công việc làm, chính là gây ra một thiệt hại to lớn cho xã hội. Tôi buồn khi
thấy có những người không có công ăn việc làm, không tìm được việc làm và không
biết đến sĩ diện kiếm ăn cho gia đình. Và tôi vui mừng khôn tả khi tôi thấy các
chính phủ đưa ra những nỗ lực lớn để tạo việc làm và khiến cho mọi người đều có
một việc làm. Lao động là thiêng liêng, lao động cho con người nhân phẩm và một
gia đình.
Như thế, cũng như ngày
lễ, lao động là thành phần kế hoạch của Thiên Chúa Tạo Dựng. Trong Sách Sáng
Thế, chủ đề Trái Đất như một khu nhà vườn, được gửi gấm cho sự chăm sóc và lao
động của con người (St 2, 8.15), đã được dẫn trước bởi môt đoạn rất cảm động:"Ngày
Đức Chúa là Thiên Chúa làm ra đất và trời, chưa có bụi cây ngoài đồng nào trên
mặt đất, chưa có đám cỏ ngoài đồng nào mọc lên, vì Đức Cúa là Thiên Chúa chưa
cho mưa xuống đất và không có người để canh tác đất đai và làm nước thoát ra từ
đất vào trong những kinh đào để tưới tiêu" (St 2, 4b-6a). Đây không phải là chuyện lãng mạn, đây chính là mặc
khải từ Thiên Chúa; về phần chúng ta, trách nhiệm của chúng ta là thấu hiểu mặc
khải đó và thẩm thấu nó một cách đầy đủ. Sứ điệp Ladato si', đề nghị một sinh thái toàn bộ, cũng còn chứa đựng thông
điệp này nữa: cái đẹp của Trái Đất và phẩm giá lao động được làm ra để hợp nhất
với nhau. Cả hai thứ này đi cùng với nhau: Trái Đất trở nên tươi đẹp khi nó
được con người bỏ công trau chuốt. Khi lao động bị tách xa giao ước giữa Thiên
Chúa với con người nam và nữ, khi nó bị tách rời ra khỏi những phẩm chất thiêng
liêng, khi nó là con tin của đơn độc lợi nhuận và khinh thường những người thân
thuộc của chúng ta, thì sự hạ cấp linh hồn lây lan ra mọi sự: kể cả không khí,
nước nôi, cây cỏ, thực phẩm… Đời sống dân sự bị ung thối và môi trường bị tổn hại. Và hậu quả giáng
xuống trước hết trên những người nghèo và những gia đình bần cùng nhất. Sự tổ
chức lao động hiện đại, đôi khi cho thấy một xu hướng nguy hiểm là coi gia đình
như một chướng ngại vật, một gánh nặng, một trì lực đối với hiệu năng lao động.
Nhưng chúng ta hãy đặt câu hỏi: hiệu năng nào? Và hiệu năng đó dành cho ai? Cái
mà người ta gọi là "thành phố thông minh" chắc chắn là rất giầu về
các phương tiện phục vụ và tổ chức; nhưng nó lại đặc biệt thù ghét trẻ em và
những người lớn tuổi chẳng hạn.
Đôi khi một người chủ
thầu chỉ nghĩ đến quản lý sức lao động cá nhân, hắn tuyển mộ, sử dụng hay sa
thải, chỉ theo lợi nhuận kinh tế của hắn thôi. Gia đình là một trường thí
nghiệm lớn. Khi việc tổ chức lao động bắt gia đình làm con tin hay khi nó bít
hết lối đi của gia đình, lúc đó chúng ta chắc chắn rằng xã hội con người đã bắt
đầu làm việc để chống lại chính mình.
Các gia đình Kitô giáo
nhận được từ cơ hội này một sự thách đố lớn phải đương đầu và một sứ mạng lớn
phải chu toàn. Các gia đình mang đến hiện trường những điều căn bản của sự tạo
dựng của Thiên Chúa: căn tính và quan hệ của người nam và người nữ, thế hệ con
cái, lao động làm cho Trái Đất trở thành một ngôi nhà và khiến cho thế giới có
thể cư ngụ được. Sự mất đi những điều căn bản đó là một lý do bận tâm rất
nghiêm trọng, và, trong ngôi nhà chung, đã có rất nhiều vết rạn nứt! Nhiệm vụ
không phải là dễ. Đôi khi, đối với các gia đình, chúng có thể giống như Đavít
đương đầu với Gôliát… nhưng chúng ta biết kết quả của sự thách đố này như thế
nào rồi! Chúng ta hãy chấp nhận thách đố với lòng tin và mưu lược. Mong rằng
Thiên Chúa ban cho chúng ta được tiếp nhận, trong niềm vui và hy vọng, lời kêu
gọi của Người, ở trong thời điểm khó khăn này của lịch sử, lời kêu gọi lao động
để làm cho chúng ta xứng đáng, chúng ta và gia đình chúng ta.
Bản dịch tiếng Pháp : Matthieu Gourrin (Zenit)
Bản dịch tiếng Việt : Mạc Khải (ghxhcg.com)
(20 août 2015) © Innovative Media Inc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét