CHỨNG NHÂN ĐỨC TIN
QUA CUỘC ĐỜI Đức Hồng Y
Phanxicô Xaviê NGUYỄN VĂN THUẬN
Trong lời mời gọi sống năm đức tin, chúng ta đã tìm hiểu những mẫu gương sống đức tin như Đức Maria, như thánh Giuse và bao nhiêu vị thánh khác. Tiếp nối hành trình đó, chúng ta cũng nên tìm hiểu gương sống chứng nhân đức tin của Đức Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận, một trong những chứng nhân can đảm và xác tín của Chúa Giêsu Kitô.
Chứng nhân đức tin của ngài không gì khác là chứng nhân của tình yêu, của tha thứ và của hy vọng. Một tình yêu cho đi vô vị lợi mà Đức Hồng Y Phanxicô Xaviê đã để lại cho chúng ta qua các tác phẩm của ngài, đặc biệt là trong những năm tháng trong ngục tù. Trong cuộc phỏng vấn của hãng thông tấn Zenit với tiến sĩ Waldery Hilgeman – cáo thỉnh viên trong tiến trình phong chân phước cho Đức Cố Hồng Y Phanxicô Xaviê, tiến sĩ có nói như sau: “Điều đánh động tôi trong linh đạo của ngài là tình yêu liên lỉ đối với tha nhân. Ngài bị cầm tù và khi ở trong tù, ngài vẫn không ngừng yêu thương những người bách hại ngài, từ những viên chức cao nhất của chế độ đến anh lính canh thấp bé nhất” (WHĐ- 19.07.2012). Chính vì thế, đây cũng là dịp thuận tiện để chúng ta nhìn lại hành trình chứng nhân niềm tin của Đức Hồng Y, giúp chúng ta ý thức hơn vai trò chứng nhân của mình trong năm đức tin này.
1. Chứng nhân đức tin thể hiện bằng tình yêu vô vị lợi
Những ai một lần tiếp xúc với Đức Hồng Y đều nhận thấy có một cái gì khác thường trong cách ăn nói cũng như cách cư xử của ngài. Lời nói và cử chỉ của ngài đã làm cho những người gặp gỡ ngài cảm thấy bình an và thân tình như một người cha. Trong mọi hoàn cảnh sống, khi bình yên cũng như lúc đau khổ tù đày, bệnh tật, Đức Hồng Y không thốt lên một lời hận thù, nhưng ngược lại ngài luôn nhẫn nhục, yêu thương hết mọi người ngay cả những người bắt bớ ngài. Tháng 10 năm 1975, những ngày đầu của lao tù, Đức Hồng Y đã viết: “Tôi không xem ai là kẻ nghịch của tôi, kể cả những người căm thù tôi nhất, những người bắt bớ tôi, thề không đội trời chung với tôi. Tôi luôn luôn xem họ là anh em tôi.”[1]