CHUYỆN NÊN THÁNH
Gia đình Thánh: Thánh Têrêsa và Song thân Louis - Zélie
Chúa Giêsu đã khuyến cáo: “Anh em hãy nên hoàn thiện như Cha anh em trên trời là Đấng hoàn thiện” (Mt 5:48). Hoàn thiện để làm gì? Chắc chắn không gì hơn là nên thánh. Nói vậy là Ngài bảo chúng ta PHẢI nên thánh, vì chúng ta được tạo dựng để nên thánh, rồi đồng hưởng vinh quang muôn thuở với Ngài.
Nên thánh KHÓ hay DỄ? Vừa khó vừa dễ. [Theo ngu ý riêng, người viết thích dùng chữ “nên thánh” hoặc “ thánh” hơn là dùng chữ “làm thánh”, vì “nên thánh” (trở nên) bao hàm sự nỗ lực không ngừng, còn “làm thánh” có vẻ như được tôn phong].
Nên thánh DỄ vì chúng ta có lợi thế là được nhiều “quyền trợ giúp”: Lòng thương xót của Chúa, hồng ân, lời cầu bầu của các Đức Mẹ, chư thần và chư thánh, sự thông hiệp của ba Giáo hội, lời cầu nguyện của người khác,…
Nên thánh KHÓ vì “cái tôi” của chúng ta quá lớn! Vì vậy mà khó yêu thương, trong khi yêu thương (đức mến, đức ái, lòng thương xót) lại là điều tối quan trọng: “Hiện nay đức tin, đức cậy, đức mến, cả ba đều tồn tại, nhưng cao trọng hơn cả là đức mến” (1 Cr 13:13).
Cả chương 13 trong thư của Thánh Phaolô gởi giao đoàn Côrintô “giải thích” thế nào là yêu thương, gọi là “bài ca đức ái”. Chỉ có 13 câu ngắn gọn nhưng súc tích, thâm túy. Có thể lâu nay chúng ta đã không mấy lưu ý. Hôm nay, chúng ta cùng đọc lại và xét mình:
Phần đầu (1 Cr 13:1-3), Thánh Phaolô nói về hệ lụy của đức ái: “Giả như tôi có nói được các thứ tiếng của loài người và của các thiên thần đi nữa, mà không có đức mến thì tôi cũng chẳng khác gì thanh la phèng phèng, chũm choẹ xoang xoảng. Giả như tôi được ơn nói tiên tri, và được biết hết mọi điều bí nhiệm, mọi lẽ cao siêu, hay có được tất cả đức tin đến chuyển núi dời non, mà không có đức mến, thì tôi cũng chẳng là gì. Giả như tôi có đem hết gia tài cơ nghiệp mà bố thí, hay nộp cả thân xác tôi để chịu thiêu đốt, mà không có đức mến, thì cũng chẳng ích gì cho tôi”.