Cầu nguyện giúp tin tưởng vào Thiên Chúa
"Thiên Chúa đầy lòng thương xót"
Bài giáo lý ngày thứ tư
25 tháng 5 năm 2016 – Báo Osservatore Romano
"Cầu nguyện không phải
là chiếc đũa thần", Đức Giáo Hoàng Phanxicô giải thích: cầu nguyện
"giúp giữ gìn lòng tin vào Thiên Chúa, giúp chúng ta phó thác nơi Người,
kể cả khi chúng ta không hiểu được thánh ý của Người".
Đức Giáo Hoàng đã dành Bài
giáo lý thứ 20 của ngài về lòng thương xót trong Tân Ước, hôm thứ Tư 25/5/2016
trên quảng trường Thánh Phêrô -, đề tài "Cầu nguyện và lòng thương
xót"; ngài đã bình giảng về dụ ngôn bá góa quấy rầy và quan tòa bất chính,
được kể lại bởi thánh sử gia Luca (x. LC 18, 1-8).
Không có cầu nguyện,
"đức tin chao đảo", Đức Giáo Hoàng nhấn mạnh. "Chúng ta hãy cầu
xin Chúa một đức tin làm bằng cầu nguyện liên lỉ và kiên trì để trải nghiệm
"lòng thương cảm của Thiên Chúa, như một người Cha, đến gặp gỡ con cái
mình, lòng đầy tình yêu thương xót".
Sau đây là bản dịch toàn văn
Bài giáo lý bằng tếng Ý của Đức Giáo Hoàng Phanxicô.
C.R.
Bài giáo lý của Đức Giáo Hoàng Phanxicô
Thân
chào quý anh chị em!
Bài dụ
ngôn trong Phúc Âm chúng ta vừa nghe (x. Lc 18,1-8) chứa đựng một giáo huấn
quan trọng: "Sự cần thiết phải luôn cầu nguyện" (c. 1). Không phải là
thỉnh thoảng mới cầu nguyện, khi mình nghĩ tới. Không, Chúa Giêsu phán, phải
"cầu nguyện luôn, không được nản chí". Và Người đã nêu tấm gương bà
góa và ông quan tòa.
Ông
quan tòa là một người quyền thế, được cử ra để tuyên án trên cơ sở lề luật
Mô-sê. Vì vậy truyền thống Thánh Kinh nhắn nhủ các quan tòa phải là những người
kính sợ Thiên Chúa, đáng tin cậy, công minh và không ham của bất chính (x; Xh
18, 21). Trái lại, ông quan tòa này "chẳng kính sợ Thiên Chúa, mà cũng
chẳng coi ai ra gì" (c. 2). Đó là một ông quan tòa bất công, bất chính,
không đếm xỉa gì tới lề luật mà chỉ làm điều gì ông ta muốn, theo lợi ích cá
nhân của ông ta. Một bà góa tới xin ông xử kiện cho bà. Các bà góa, cũng như
các cô nhi và người khách lạ, đều là những loại người yếu đuối nhất trong xã
hội. Các quyền mà luật pháp ban cho họ có thể dễ dàng bị chà đạp, bởi vì họ là
những kẻ thân cô, thế cô và không ai bênh vực, họ khó có thể khiến người khác
thừa nhận: một bà góa nghèo hèn đứng đó, một mình, không có ai bênh vực, người
ta có thể phớt lờ bà ta, kể cả không thèm xét xử cho bà. Và cũng như vậy, đứa
trẻ mồ côi, người khách lạ, người di dân: ở thời đại đó, vấn đề này cũng đã rất
là hiện hữu. Trước sự vô cảm của ông quan tòa, bà góa chỉ có vũ khí duy nhất
của bà: tiếp tục khẩn khoản quấy rầy ông ta và đưa đơn kêu oan. Và chính vì
tính kiên trì của mình, bà ta đã đạt được mục đích. Ông quan tòa, đến môt mức
độ nào đó, quả đã nhận lời bà ta, không phải vì thương xót bà ta, hay vì lương
tâm cắn rứt, mà đơn giản chỉ là ông ta thừa nhận rằng: "vì mụ góa này quấy
rầy mãi, thì ta xét xử cho rồi, kẻo mụ ấy cứ đến hoài, làm ta nhức đầu nhức
óc" (c. 5).