Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2013

Thánh Giacôbê (3-5)

GIACÔBÊ - VỊ TÔNG ĐỒ VÔ DANH
 
(Mt 10, 3)
Trường hợp Giacôbê Hậu là một trường hợp không may. Ta chỉ biết tên ông là Giacôbê, cha là ông Anphê, mẹ là một trong những người đi theo Chúa Giêsu, còn ông là một Tông Đồ. Chỉ có thế thôi. Tên Giacôbê không hề xuất hiện ở nơi nào khác trong Phúc Âm, ngoại trừ ở bản danh sách các Tông Đồ.

Giacôbê Tiền, anh của Gioan, thì ta biết được ít nhiều.
Còn Giacôbê Hậu thì không có gì cả.
Giacôbê chưa hề hỏi Chúa một câu nào.
Không có một chữ nào nói về Giacôbê.
Giacôbê là người lu mờ nhất.
Giacôbê mất hút trong bóng tối,
Giacôbê, một Tông Đồ vô danh, không ai biết tới...

Dù sao ông cũng là một Tông Đồ và ta cũng có nhiều điều để nói.

Giacôbê là Thánh Bổn Mạng của những người không ai biết tới, của hàng triệu người vô danh đã đi theo con đường Chúa dạy, đã tin theo Đức Kitô.

Sách Công Vụ ghi lại: “...Còn các người bị phân tán thì khi họ đi qua nơi đâu, họ đã rao giảng Tin Mừng ở đó” (Cv 8, 4). Các người bị phân tán... Họ là ai? Tên gì?

Đó là hàng trăm ngàn người đã loan truyền Đức Tin Công Giáo,
Đó là tất cả những người đã đem Tin Mừng đến cho mọi người...
Tên của họ có được ghi lại chăng?
Phaolô, chúng ta biết,
Phêrô, chúng ta biết,
Nhưng còn những người kia, họ là ai?
Những người bị ném cho sư tử ăn,
Những Kitô hữu can trường, sống Đức Tin đến quên cả mạng sống,
Tên của họ là gì?

Qua lịch sử Giáo Hội, ta được biết đến một số người tên tuổi:
Stêphanô, Âu-tinh, Phan-xi-cô Át-xi-di,
Phan-xi-cô Xa-vi-ê, Tô-ma A-ki-nô...


Vâng, trong số hàng chục triệu người đã sống và chết cho Đức Tin, ta chỉ biết vài ngàn tên tuổi: quả là quá ít... Một vị đại tướng được nhắc đến thì sau ông còn cả chục ngàn binh nhì.



Giacôbê là một “binh nhì” trong “đạo quân” của Thiên Chúa... Nhưng xin nhớ cho một điều: Giacôbê Hậu cũng là một Tông Đồ, và điều này là điều đáng nói...

Vì sao những người giàu sang, có ảnh hưởng Chúa lại không chọn?
Vì sao Nicôđêmô và viên ký lục giàu có trẻ trung nọ, lại không được thuộc vào nhóm 12 Tông Đồ?
Vì sao lại chọn một người vô danh chẳng ai biết đến là Giacôbê?
Vì sao nhiều người được gọi mà lại chỉ có ít người được chọn?
Dù cho gánh nặng toàn thế giới trì nặng trên đôi vai Đức Giêsu,
Dù cho Côrintô, Êphêxô, Côlôxê, cả lục địa, cả địa cầu,
với những khát vọng không nguôi của họ kêu gào đến Giải Phóng...
Dù cho những tội lỗi, những khổ đau trong mọi gia đình,
trong mọi xó xỉnh đều vang dội trong tim Chúa Kitô,
Người vẫn có đủ thì giờ để nói chuyện với từng người.
Người tiếp xúc với những kẻ thu thuế, những bà quả phụ, những cô gái điếm...
Người tìm đến những người bị phong hủi, tật nguyền, sống bên lề xã hội...
Người có vẻ như không để ý rằng họ là những người tầm thường,
Nhưng chỉ biết rằng:
họ là những đứa con không may,
họ là những đứa con đi lạc của Cha trên Trời.
Người làm như không chú ý đến khía cạnh lịch sử của sứ vụ Người
khi Người đến với những người không ra gì,
khi Người đến với những người câm, người đui mù,
những người ăn mày dơ bẩn,
những người vô danh tiểu tốt...
Nhưng dù sao, đó cũng là
những người Thiên Chúa yêu thương,
những người cần được cứu vớt.

Và, đó là lý do mà Người chọn chúng ta...
Đó là lý do mà bạn và tôi, những kẻ vô danh
cũng được sánh bước với Người, làm bạn với Người.
Giacôbê được Chúa Giêsu chọn, được sánh bước với Người,
Điều này đáng làm cho chúng ta suy nghĩ: "Phúc cho những ai được thấy những điều anh em thấy, vì Thầy bảo thật anh em, nhiều ngôn sứ và vua chúa mong muốn thấy những điều anh em thấy mà không được thấy..." (Lc 10, 23–24)

Giacôbê thấy Chúa Giêsu chữa bệnh, đuổi quỷ, phục sinh kẻ chết,
Giacôbê thấy Chúa Giêsu đi trên mặt nước,
Giacôbê thấy Chúa Giêsu nuôi sống mấy ngàn người,
Giacôbê thấy Chúa Giêsu đuổi bọn con buôn ra khỏi Đền Thờ.
Giacôbê được nghe Người giảng dạy
Giacôbê được nghe Bài Giảng Trên Núi,
Giacôbê được nghe những bài dụ ngôn,
những lời khuyến cáo,
những câu trấn tỉnh,
những tiếng khích lệ...

Giacôbê có mặt trong buổi Tiệc Ly,
Giacôbê có mặt lúc Thầy bị bắt,
Giacôbê có mặt tại Giêrusalem lúc thầy bị đóng đinh,
Giacôbê có mặt khi Thầy Phục Sinh,
Giacôbê có mặt lúc Thầy lên trời...

Chúng ta thèm muốn địa vị của ông ta ư?
Chúng ta không thể sánh bước với Đức Giêsu sao?
Sao lại không nhỉ?
“Đức Giêsu hôm qua và hôm nay chỉ là một,
và là một cho đến muôn đời” (Dt 15, 8)

Chúng ta không thấy Người hành động ư?
Sao lại không nhỉ?
Chúng ta hãy mở mắt nhìn công trình của Người
vẫn còn đang tiếp tục, từ từ, chầm chậm, nhưng chắc chắn...

Chúng ta không được nghe những Lời Người rao giảng ư?
Sao lại không nhỉ?
Chúng ta đang nắm trong tay cuốn Phúc Âm,
kho tàng của Lời Hằng Sống...

Chúng ta không có mặt khi Chúa chịu đóng đinh ư?
Sao lại không nhỉ?
Chúng ta hãy lắng tai để nghe những tiếng búa chát chúa
đang đóng đinh vào chân tay Người...
và ngày nào thế gian còn tội lỗi
thì cơn hấp hối của Chúa vẫn còn kéo dài...

Chúng ta không nghe tội lỗi đâm thủng vào xương thịt Người sao?
Vâng, Giacôbê, vị Tông Đồ vô danh,
không được gì nhiều hơn bạn đâu.
Họ đã được chọn để thấy, để nghe, để ra đi, để làm chứng.

Chúa đã gửi họ đi từng hai người một,đến những thành phố và nơi chốn mà Người định đến. Người bảo họ: "Mùa màng nhiều, thợ gặt ít. Vậy anh em hãy xin chủ gặt sai thợ đi gặt đồng lúa của Người. Anh em hãy đi, này, Thầy sai anh em như chiên đi vào đám sói"


(Lc 10, 1–3)

Mười hai người được sai đi,
Bảy mươi hai người được sai đi,
Và bên cạnh những người được nổi danh
như Phêrô, Giacôbê Tiền và Gioan,
Giacôbê Hậu cũng ra đi rao giảng Nước Trời,
ông cũng đem Tin Mừng đến các thành phố, làng mạc, thôn xóm...


Giáo Hội ngày nay có vẻ như một cơ chế, trong đó, Giáo Dân đi xem lễ, đọc kinh và khoán trắng tất cả cho Linh Mục. Giáo Hội không làm gì khiến người người phải ngạc nhiên và tự hỏi...

Giáo Hội không chỉ là linh mục,
mà là bạn, là tôi, là tất cả mọi người Con của Chúa...

Có lần người ta hỏi nữ hoàng Victoria nước Anh rằng: Bà cần bao nhiêu thời gian để mỗi một người trên trái đất này biết rõ và tùng phục bà? Bà trả lời: 18 tháng.

Còn Chúa Giêsu thì đã mất bao nhiêu lâu rồi?
Nhưng chắc chắn không phải lỗi tại Người.


Không cần phải có một người sành sỏi về âm nhạc mới làm cho kẻ khác biết đến Chopin hay Beethoven. Người đó chỉ cần say mê âm nhạc của các nhạc sĩ thiên tài này. Ai cũng có thể làm được...

Vì thế, ngay cả vị Tông Đồ vô danh kia cũng là một chứng nhân của Chúa. Đó là điều chúng ta chắc chắn, vì Chúa đã sai 12 Tông Đồ ra đi, và Giacôbê Hậu đã làm chứng cho đến mãn đời.

Truyền thuyết cho rằng ông đã tử vì đạo. Tử đạo cũng là một chứng tích. Vị Tông Đồ này được chọn để làm chứng, và tên ông được ghi vào Sổ Nước Trời, Người ta không biết đến ông nhưng Chúa biết.

Những Tông Đồ ra đi rao giảng, khi trở về thì vui mừng: "Ngay cả quỷ cũng bị khuất phục vì danh Thầy”. "Anh em chớ mừng vì ma quỷ phải lụy phục anh em, nhưng hãy mừng vì tên anh em đã được ghi trên Trời..” (Lc 10, 17.20). Đấy là lý do chính đáng của niềm vui. Vô danh đối với con người nhưng không vô danh đối với Thiên Chúa...

Chúng ta đều biết những tuyệt tác của Shakespeare, Homère, Khổng Tử... Nhưng những người đem âm thanh để vẽ thành nét, để biến tiếng nói thành chữ viết, họ gồm hàng ngàn người, họ là ai? Tên của họ chúng ta không biết, nhưng những tác phẩm tiếng Anh, Hy Lạp, Trung Hoa thì chúng ta còn tham khảo được. Ta biết được những tác phẩm âm nhạc từ bao thế kỷ qua và ngay thời nay. Nhưng ai đã đem âm điệu biến thành nốt nhạc và giúp cho các nhạc sĩ ghi lại tác phẩm của mình? Đó là hàng ngàn người vô danh..

Còn chúng ta?
Phải chăng chúng ta nghĩ rằng mình có đúng có sai,
có đức tin hay vô tín,
có nhân đức hay tội lỗi,
Điều đó chẳng ăn thua gì đến ai?
Ta có sống hay chết thì cũng thế thôi.
Đời sống của ta chẳng thêm cũng chẳng bớt gì cho thế giới.
"Có mợ thì chợ cũng đông,
Không mợ thì chợ cũng không thiếu người...”

Ta thay đổi thế giới ư?
Đừng đùa, thế giới có chú ý gì đến ta đâu.
Ta có chết đi, thế giới vẫn bình thường, rồi ta đi vào quên lãng...

Thế thì ta làm được gì?
Ta nhỏ bé làm sao...

Nhỏ bé ư? Một nguyên tử quả là nhỏ bé,
nhỏ bé đến độ mắt không trông thấy.
Thế mà, khi kết hợp với những nguyên tử khác,
Nó tạo thành những sức mạnh phi thường...

Ta cho rằng ta vô tích sự ư?
Một giọt nước cũng vô tích sự,
Nhưng bao nhiêu giọt nước làm nên đại dương
Để đưa con tàu hàng ngàn tấn đi vòng quanh trái đất...

Ta cho rằng ta không nghĩa lý gì trong công trình của Thiên Chúa sao?
Có thể, ta không là nhân vật quan trọng.
Nhưng vấn đề lớn nhất của Thiên Chúa
không phải là lo lắng cho những nhân vật quan trọng.

Thật ra, số nhân vật quan trọng chỉ đếm được trên đầu ngón tay,
Vấn đề chính yếu của Thiên Chúa là bạn và tôi.
Ta nghĩ rằng:
Ta có làm gì, có thế nào đi chăng nữa thì cũng ăn thua gì...

Nhưng dụ ngôn về những nén bạc:
người được 5 nén... người được 2 nén...
người được 1 nén thì đem cất giấu đi,
anh ta nghĩ rằng anh ta không quan trọng, vô tích sự.
và anh đã bị xét xử như một người vô tích sự.
Cả Thiên Đàng đều thao thức về mỗi một người trong chúng ta.
thao thức xem ta sử dụng đời ta như thế nào?
xem ta đúng hay sai?
xem ta sống Đức Tin hay thờ ơ với cuộc sống đạo?
Làm sao ta biết được điều đó?
Ta hãy nhìn lên thập giá:
Thập giá nói cho ta biết giá trị của ta trước mặt Chúa.
Thập giá nói rằng Chúa Giêsu đã đến và đã chết cho ta.
Vâng, cho bạn và cho tôi.
Thập giá nói lên Tình Yêu.
Giacôbê Hậu, người Tông Đồ không ai biết tới,
Là biểu tượng cho hàng ngàn người vô danh.
Vô danh ư? Hữu danh chứ...

Đó là những người con của Thiên Chúa
mà Chúa Giêsu đã chết thay cho,
Những Công Dân Nước Trời
mà tên tuổi được ghi bằng nét đậm trong Cuốn Sổ Hằng Sống
như một Simon Nhiệt Thành...



(Trích 13 Người thay đổi thế giới)

Nghe: http://tinmung.net/AudioBooks/CacThanh/13NguoiDaThayDoiTheGioi/13NguoiThayDoiTheGioi.html

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét