SỨ ĐIỆP 3T
Nhạc
sĩ Thông Vi Vu viết ca khúc: “Dấu Chân”, giai điệu slow nhẹ nhàng thiết tha, ca
từ thấm đẫm chất thơ, bài ca lấp lánh niềm tín thác.
1. Hôm
nao dưới nắng reo vui, mình tôi rong chơi trên bãi biển.
Chiều
về nhìn sau lưng mình, hiển hiện hình một hàng dấu chân đôi.
Này
là dấu chân to, và kìa là dấu chân nhỏ.
Cả
hai cùng chiều đi tới, tựa hình với bóng bước song đôi.
ĐK.
Bao nhiêu dấu chân qua, bấy
nhiêu niềm cảm tạ.
Đôi khi có những bước phôi pha,
mà hình bên bóng chẳng rời xa.
Hôm nao thấy dấu chân đôi: Đó
là Chúa đi bên tôi.
Hôm nào còn một dấu chân thôi:
Là bởi vì Chúa ẵm tôi lên rồi.
2. Hôm
nao giữa bước chân đi, chợt nghe dâng mênh mang nỗi buồn.
Chiều
về nhìn sau lưng mình, hiển hiện hình một hàng dấu chân đơn.
Lạ
lùng dấu chân to, và nặng nề vết in đậm.
Mà
sao chỉ còn một dấu, lại chẳng thấy có dấu chân tôi?
Ca
khúc được dệt nhạc từ truyện “Footprints”.
Có
một người nọ ví cuộc đời của mình như một người lữ hành đang đi trên một bãi
biển đầy cát. Khi nhìn lại cuộc hành trình, anh nhận ra hai điều kỳ lạ.
-
Khi anh thành công, hạnh phúc,
vui sướng… anh thấy có bốn dấu chân trên cát. Đó là hai dấu chân của anh và hai
dấu chân của Chúa. Thiên Chúa đồng hành để chia sẻ niềm vui với anh.
-
Khi anh thất bại, đau khổ, buồn
sầu…anh chỉ thấy có hai dấu chân trên cát. Và anh nghĩ đó là hai dấu chân của
mình. Thiên Chúa đã bỏ rơi khi anh thất bại. Thiên Chúa đã vắng bóng khi anh
đau khổ.
Sau
đó, anh thắc mắc với Chúa: “Khi con thành công, hạnh phúc…Chúa lại đồng hành
với con, đi với con…Nhưng khi con thất bại, đau khổ…những lúc con cần Chúa nhất
thì Chúa lại bỏ rơi con. Tại sao Chúa lại đối xử với con như thế?”.
Chúa
Giêsu trả lời: “Khi con vui thì Ta đi bên cạnh con, đi với con, song hành cùng
con. Còn khi con buồn, đau khổ, thất vọng thì Ta lại vác con trên vai của Ta.
Cho nên dấu chân trên cát là của Ta chứ không phải của con”.
Câu
chuyện gợi lên ý tưởng: Thiên Chúa luôn đồng hành với con người trên mọi nẻo
đường trần thế. Ngài không bao giờ bỏ rơi con người. Khi con người gặp đau khổ
và thất vọng, Ngài an ủi, đỡ nâng, ban thêm sức mạnh và tình yêu.
Câu
chuyện “Trên đường Emmau” là một trong những câu chuyện Tin Mừng tuyệt tác và
rất riêng của thánh sử Luca. Kể từ khi tảng đá to đã niêm phong cửa mộ thì đối
với các môn đệ, tất cả đã hết, không còn gì ngoài những kỷ niệm xót xa chua
chát. Một thực tế phủ phàng trĩu nặng nổi âu lo sợ hãi. Niềm hy vọng lớn lao
xưa đã bị chôn vùi với Giêsu Nazareth. Bởi đó họ ở lại Giêrusalem để làm gì khi
người ta đã đặt dấu chấm hết cho mọi hy vọng giải thoát dân tộc. Thập giá được
giương cao và vị cứu tinh được chờ đợi với biết bao kỳ vọng đã kết thúc sự
nghiệp bằng cái chết đớn đau ô nhục. Hai môn đệ quyết định trở về quê nhà. Bước
chân mỏi mệt chán chường, tuyệt vọng và cô đơn trên cuộc lữ hành. Nỗi buồn mất
mát và nỗi đau tuyệt vọng đã làm cho họ không còn nhạy cảm với những thực tại
xung quanh. Các ông có biết đâu, trên hành trình thất vọng và cô đơn đó, có một
người vẫn hằng dõi theo từng bước đi, chú ý từng tâm sự nhỏ to của các ông.
Người ấy tiến lại, trò chuyện và đồng hành mà các ông nào hay biết. Các ông
không nhận ra Người mặc dù Người vẫn có đó, vẫn hiện diện và chia sẻ với các
ông. Các ông còn được vị khách này giải thích tường tận những gì đã nói về Đấng
Messia mà Môisen và các Ngôn sứ, tức là toàn bộ Kinh thánh đã loan báo. Cho đến
khi được đồng bàn với Người, tận mắt chứng kiến Người cầm bánh, dâng lời chúc
tụng tạ ơn, bẻ ra và trao cho, mắt các ông mới bừng sáng. Các ông hân hoan vui
mừng. Tâm hồn các ông được Đấng Phục Sinh chiếu dọi. Tâm trí các ông được Người
khai mở. Đức Kitô, Thầy của các ông đã thực sự sống lại. Không nghi ngờ gì nữa,
vị khách bộ hành, người đã giảng dạy Kinh Thánh và cùng với các ông chia sẻ
nghi lễ Bẻ Bánh chính là Đức Kitô Phục Sinh. Niềm vui vì được gặp Chúa Phục
Sinh, được Người dạy dỗ và chia sẻ bàn tiệc Thánh, khiến cho hai môn đệ Emmau
quên hết nhọc nhằn. Các ông lập tức lên đường với niềm vui hoan ca trở về
Giêrusalem, hội ngộ với các môn đệ khác và công bố Tin Mừng Phục Sinh. Kể từ
đó, Tin Mừng Phục Sinh theo dấu chân của các Tông Đồ lan rộng khắp hoàn cầu.
Đường
Emmau thật lạ lùng. Đường dẫn đưa những lữ khách từ Giêrusalem về Emmau sao xa
xôi vời vợi, giờ đây lúc trở về lại hoá nên gần gũi thân quen. Cùng một con
đường, cùng một buổi chiều mà hai môn đệ đi lại hai lần, mỗi lần có mỗi dáng vẻ
hoàn toàn khác nhau. Khi đi, đường xa ôi là xa, đi mãi không đến. Lúc về sao
thật ngắn ngủi, đi thật mau đến. Khi đi chán nản u sầu. Lúc về phấn khởi hân
hoan. Khi đi chán chường chậm chạp. Lúc về nhanh nhẹn vui tươi. Điều kỳ diệu
của đường về là hai môn đệ đã gặp được Chúa Kitô Phục Sinh. Chính Người làm nên
khác biệt giữa hai lần đi về. Gặp Chúa Kitô Phục Sinh là bí quyết giúp thay đổi
cuộc đời, giúp cuộc sống có ý nghĩa, có niềm vui, có hy vọng và có lẽ sống.
Sứ
điệp Tin Mừng Chúa Nhật hôm nay có thể được tóm kết trong ba chữ T: Thánh Kinh,
Thánh Thể và Hội Thánh (xem thêm: Kiềng Ba Chân, Lm Thiện Duy). Đó cũng là
cũng chính là ba con đường chính yếu để chúng ta gặp gỡ Đấng Phục Sinh và thể
hiện niềm tin của mình trong đời sống.
1.
Gặp gỡ Chúa Phục Sinh nhờ Thánh Kinh
Chúa
Giêsu Phục Sinh đến như người bạn đồng hành. Người chăm chú lắng nghe họ kể nỗi
đau buồn. Người đốt lên ngọn lửa bừng cháy trong tim họ khi giải thích Thánh
Kinh “Bắt đầu từ Môisen và duyệt qua hết các Tiên tri, chú giải cho họ những gì
liên quan đến Người trong các bản văn Thánh Kinh”. Người đã giải thích cho các
ông: “Khi còn ở với anh em, Thầy đã từng nói với anh em rằng tất cả những gì
sách Luật Môisen, các sách Ngôn Sứ và các Thánh Vịnh đã chép về Thầy đều phải
được ứng nghiệm” (Lc 24, 44).Vậy thì cả lịch sử cứu độ hướng về Người và chỉ có
ý nghĩa vì Người. Lịch sử vũ trụ, lịch sử nhân loại, mọi lịch sử chỉ là lịch sử
cứu độ, lịch sử của “Đức Kitô hôm qua, hôm nay, mãi mãi vẫn là một”. Nghe Lời
Chúa, lòng họ bừng lên, nội tâm được biến đổi. Chúa Phục Sinh cũng soi lòng mở
trí cho các môn đệ đang quy tụ ở Giêrusalem. Người giúp các ông hiểu được những
lời Kinh Thánh loan báo cuộc Thương Khó và Phục Sinh. Người cũng giúp các ông
hiểu những thành quả tinh thần của việc sám hối và ơn tha thứ tội lỗi mà Đấng
Phục Sinh đem lại cho muôn dân nước. Bài đọc 1, sách CVTĐ kể lại diễn từ thứ
hai ngỏ lời với đám đông dân chúng Giêrusalem, thánh Phêrô lớn tiếng công bố sự
Phục Sinh của Đấng Chịu Đóng Đinh và chứng minh rằng Kinh Thánh đã tiên báo
những đau khổ của Đấng Mêsia.
Thánh
Giêrônimô nói : Không biết Thánh Kinh là không biết Chúa Kitô. Thánh Kinh là
bức tâm thư Thiên Chúa gởi cho Dân được tuyển chọn. Cần có đức tin và lòng mến
để tiếp nhận như giáo huấn của CĐVTC II đã dạy: “Trong các Sách Thánh,Chúa Cha
trên trời bằng tất cả lòng trìu mến đến gặp gỡ con cái mình và ngỏ lời với
họ.Vậy sức mạnh và quyền năng chứa đựng trong Lời Chúa lớn lao đến độ trở thành
điểm tựa đầy năng lực cho Hội Thánh và là sức mạnh của đức tin,lương thực nuôi
linh hồn,nguồn sống thiêng liêng,tinh tuyền và trường cửu cho con cái của Hội
Thánh”(MK21).
Học
hỏi Thánh Kinh để tìm được nguồn năng lực cho sức mạnh đức tin, lương thực thần
thiêng nuôi linh hồn, nguồn sống thiêng liêng, tinh tuyền và trường cửu (MK
21), trau dồi và phát triển kiến thức thần học, nhưng điều căn bản vẫn là để
giúp biết rõ hơn về mầu nhiệm Ngôi Lời nhập thể, Đức Giêsu Kitô (MK 26); Đấng
mà cả hai Giao ước đều nhắm đến: Cựu ước nhìn với tất cả lòng mong đợi, Tân ước
nhìn Người như Đấng hoàn tất các lời hứa cứu độ, cả hai đều đặt Người như trung
tâm. Việc đọc và suy niệm Lời Chúa mang lại nguồn sáng, soi dẫn cuộc đời và
lương thực thần thiêng cho cuộc sống, sau nữa là để “khi phải truyền đạt kho
tàng bao la của Lời Chúa, không ai trở thành kẻ huênh hoang rao giảng Lời Chúa
ngoài môi miệng vì không lắng nghe Lời trong lòng” (MK 26).
2.
Gặp gỡ Chúa Phục Sinh trong Bí Tích Thánh Thể
Thánh
Luca tường thuật, suốt trên con đường đi về Emmau có một khách bộ hành đi cùng,
hai môn đệ không nhận ra Thầy kính yêu của mình. Mãi đến lúc ngồi vào bàn, Chúa
Giêsu cầm lấy bánh tạ ơn bẻ ra trao ban, hai ông mới nhận ra. Chính qua cử chỉ
bẻ bánh mà các môn đệ nhận ra Chúa Giêsu Phục Sinh. Chúa Giêsu bẻ bánh, nhắc
lại cử chỉ khi lập phép Thánh Thể. Nhờ phép Thánh Thể toàn bộ con người các ông
đổi mới.
Chúng
ta không thấy Chúa Kitô về mặt thể lý tự nhiên, nhưng có thể gặp Chúa Kitô Phục
Sinh trong Bí Tích Thánh Thể.
Thánh
Thể là trung tâm của cộng đoàn phụng vụ cử hành biến cố Vượt Qua của Chúa
Giêsu. Thánh Thể quy tụ các tín hữu hiệp thông trong đức ái. Hội Thánh “duy
nhất, thánh thiện, công giáo và tông truyền” biểu lộ căn tính của mình rõ nét
nhất lúc cử hành Thánh Thể. Thánh Thể làm nên thân thể Chúa Kitô. Thánh Thể là
thần lương nuôi dưỡng con cái Hội Thánh. Qua bí tích Thánh Thể, mọi tín hữu
không những được hiệp nhất với Thiên Chúa mà còn được nên một với nhau trong
Hội Thánh.Thánh Thể là một bài học yêu thương tuyệt hảo nhất, yêu thương đến
tột cùng, trao ban đến tận cùng. Nhờ tham dự việc cử hành Thánh Thể, cộng đoàn
tín hữu trở thành một thực thể sống động, hiệp thông, liên kết trong đức ái,
làm nên một thân thể mầu nhiệm. (x.Tông Thư “Mane Nobiscum Domine”, số 11-18,
Đức Gioan Phaolô II, ban hành ngày 7.10.2004).
Chúng
ta gặp Chúa Phục Sinh khi cử hành Bí Tích Thánh Thể: cầm bánh, tạ ơn, bẻ ra và
trao cho nhau. Điều quan trọng là chúng ta có cử hành Bí Tích Thánh Thể như một
cuộc gặp gỡ Chúa Giêsu không hay chỉ còn là một nghi thức.
Chúng
ta vẫn gặp được Chúa Giêsu mỗi lần cùng nhau cử hành Bí Tích Thánh Thể. Miễn là
có đủ lòng tin và có một cảm thức nhạy bén trước mầu nhiệm của Thiên Chúa để
chúng ta có thể đón nhận sự hiện diện sống động của Người và đi vào cuộc gặp gỡ
thực sự với Người.
3.
Gặp gỡ Chúa Phục Sinh giữa lòng Hội Thánh
Hai
môn đệ hân hoan trở về gặp các Tông đồ và kể lại cuộc gặp gỡ kỳ diệu với Đấng
Phục Sinh. Tin vui phải được loan đi. Tin Mừng Phục Sinh phải được công bố. Từ
nay, các ông sẽ là những chứng nhân cho Đấng cùng đồng hành với các ông, chia
sẻ vui buồn, dẫn dắt tâm hồn, thắp sáng niềm tin, đốt nóng niềm hăng say cũng
như sẽ đồng bàn và trao sự sống mới trong cử chỉ thân quen. Từ nay các ông sẽ
là người loan báo Đấng Phục Sinh cho anh chị em của mình bằng chứng từ của một
đời sống dấn thân phục vụ. Không có rào cản nào chắn được bước chân của các
ngài nữa vì Đấng Phục Sinh đang cùng đồng hành trên khắp mọi nẻo đường trần
thế.
Chính
Đức Kitô đã củng cố niềm tin Phục Sinh cho các Tông Đồ. Thành thánh Giêrusalem
là nơi Chúa Giêsu hoàn tất sứ mạng và cũng là nơi Hội Thánh khởi sự thi hành sứ
mạng của mình. Tất cả những ai đã gặp gỡ Chúa Giêsu Phục Sinh giữa lòng Hội
Thánh đều trở thành những sứ giả loan báo Tin Mừng Phục Sinh. Tất cả các môn đệ
đều đã lấy máu mình mà làm chứng cho lời rao giảng. Vì Chúa Kitô Phục Sinh là
một Tin Mừng không thể không chia sẻ. Vì lệnh sai đi của Chúa Kitô là một lệnh
truyền không thể chống cưỡng. Như Thánh Phaolô sau này đã nói: “Khốn cho tôi
nếu tôi không rao giảng Tin Mừng”.
Mỗi
Thánh Lễ, chúng ta được diễm phúc cử hành cao điểm của niềm tin, mầu nhiệm cái
chết thập giá và sự sống lại của Đức Kitô Giêsu. Người đang ban Lời chân lý
(Thánh Kinh) và Bánh Trường Sinh (Thánh Thể), đang ủi an và chia sẻ tình yêu,
đang động viên và soi sáng giúp chúng ta trở thành một cộng đoàn huynh đệ hiệp
nhất (Hội Thánh). Mỗi Thánh Lễ, chúng ta được đồng hành bên nhau trong tình
hiệp nhất, được chia sẻ Lời Chúa và được rước lấy Thánh Thể. Chúa Giêsu luôn
đồng hành với chúng ta trên mọi nẻo đường loan báo Tin Mừng Phục Sinh.
Chúa
Giêsu Cứu Thế đã in dấu chân trên những nẻo đường truyền giáo “bao nhiêu dấu
chân qua, bấy nhiêu niềm cảm tạ”. Chúng ta bước theo Chúa trên hành trình sứ
vụ, mỗi ngày đã qua như một dấu chân trên cát, nối lại những dấu chân, cuộc đời
sẽ thành đường dài của niềm vui và hy vọng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét